Không ngờ chỉ là một chuyến về nhà cũ đã ly kỳ như vậy, nhảy lầu chết đuối.

Anh ta là trợ lý, sớm muộn gì cũng bị nhồi máu cơ tim chết mất.

“Đi bệnh viện…”
Giang Anh Tuấn cố gắng phát ra ba chữ, nghiến răng nghiến lợi dựng vào người anh ta đứng lên.

Ông cụ Chánh chậm hơn một bước, khi nghe được tin tức thì Lâm Tiến Quân đã đến cứu người.

“Cháu… Đưa tay ra, ông cụ Chánh theo bản năng tiến lên một bước.

“Cháu sẽ không từ bỏ ý đồ của mình đâu, trên bàn ăn còn nói là ông nội cháu, thế nhưng đưa phụ nữ lên giường cháu lại không hề lưu tình một chút nào cả…”
Không phải lần đầu anh tỏ ra thù địch rõ ràng như vậy, nhưng cho dù là lúc nào, ông cụ Chánh trong tiềm thức vẫn cảm thấy mọi chuyện có thể xoay chuyển.

Chỉ có điều lần này, ông ta cảm thấy nó vượt quá tầm kiểm soát của mình.

“Anh Tuấn, chuyện này cũng bất đắc dĩ lắm ông mới làm vậy…”
Không để ý đến ông cụ Chánh, Giang Anh Tuấn ra hiệu cho Lâm Tiến Quân mau đưa anh đi.

Khi Giang Anh Tuấn vừa bước lên xe, anh gục xuống một bên, hôn mê bất tỉnh, cả người nóng bừng, gọi mãi không đáp lại được nửa câu.

Tài xế hoảng sợ, lái chiếc xe phóng như bay, chưa đầy năm phút đã đến bệnh viện gần nhất.

Lúc kiểm tra và chụp phim lại, tinh thân Lâm Tiến Quân trở nên căng thẳng, nghĩ rằng anh mắc bệnh nan y nào đó, nên triệu chứng mới nặng như vậy.

Lâm Tiến Quân không hề hay biết cho đến khi bác sĩ truyên dịch cho Giang Anh Tuấn, bảo đó chỉ là do bị đánh thuốc mê và kích dục.

Sau khi sững sờ cả nửa đêm, đứng bên giường của Giang Anh Tuấn, Lâm Tiến Quân im lặng tỏ ra thương tiếc cho ông chủ của mình.

Vì thuốc quá mạnh, Giang Anh Tuấn ngủ cả ngày lẫn đêm trên giường, đến đêm hôm sau mới tỉnh lại.

“Tổng giám đốc, anh tỉnh rồi!”
Sau khi chăm sóc anh một ngày đêm, Lâm Tiến Quân tự hỏi không biết tác dụng phụ có nghiêm trọng quá không.

Bác sĩ cũng bị anh ta hỏi đến vô cùng phiền não, dù sao thì cuối cùng Giang Anh Tuấn cũng tỉnh lại.

“Bây giờ là lúc nào?”
Anh đã lâu không lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó chịu.

“Mười giờ của tối ngày hôm sau, tổng giám đốc”
Lâm Tiến Quân đưa nước cho Giang Anh Tuấn, đứng cúi người ở đầu giường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Ba ngày sau anh sẽ đi Châu Âu với tôi, ngày trở về vẫn chưa quyết định, nhớ thông báo lại với bạn gái của anh nhé”
Hải Phòng vô cùng rối loạn, Giang Anh Tuấn dứt khoát đi ra ngoài phát triển sự nghiệp, đúng lúc nhà họ Trần cũng có ý định này nên anh thuận tiện chắn đường người ta.

“Được”
Trên mặt Lâm Tiến Quân cũng không thể hiện cảm xúc gì, thế nhưng trong lòng đã vô cùng đau khổ, anh ta đám lời một tiếng rồi quay trở về công ty để chuẩn bị.

Ba ngày sau phải lên đường rồi, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, thời gian cũng không còn kịp nữa, ngay cả mong ước được gặp mặt bạn gái của anh ta cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play