“Em, em muốn ăn đồ ăn ngon.”
Cả một ngày chưa ăn gì rồi, lúc này dạ dày của cô đã trống rỗng. Vừa rồi toàn bộ lực chú ý đều bị phân tán, không có thời gian nghĩ đến những thứ khác, bây giờ nghe thấy Giang Anh Tuấn nhắc tới như vậy thì cô mới cảm thấy cả người đói đến mức không còn sức lực.
“Thay quần áo rồi đi xuống được không? Anh bảo đầu bếp làm một chút cháo, em đã không ăn gì cả ngày nay rồi, bây giờ tùy tiện ăn bất kỳ thứ gì cũng sẽ không thoải mái. Đợi lát nữa uống chút cháo trước rồi chúng ta lại ăn những thứ khác được không?”
Bây giờ Giang Anh Tuấn đối với cô quả thực chính là hận không thể xem như một đứa trẻ vậy, nếu có thể, có lẽ ngay cả cơm cũng anh tự đút luôn.
Một tay anh mặc quần áo vào giúp cô, ôm cô đi xuống dưới tầng, cô gái nhỏ đúng là kiểu người cơm đến thì há miệng áo đến thì giơ tay.
Cả tòa lâu đài cổ được trang trí hoàn toàn dựa theo sự yêu thích trước đó của Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn đã tân trang chỉnh sửa lại trong vòng bảy ngày.
Trên bãi cỏ lớn bên ngoài không chỉ trồng hoa hướng dương, mà dọc theo vòng tròn ở ngoài cùng còn trồng cả hoa tường vi cong cong uốn lượn đang nở rộ. Dưới hiên có đặt một cái ghế dài, đi về phía xa một chút có một nhà kính trong suốt trồng hoa, bên trong có đủ loại hoa đang nở.
Lâu đài cổ vốn hơi u ám bây giờ đã sáng trưng lên nhờ đèn đuốc, mặc dù đang là buổi tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên ngoài.
Nhan Nhã Quỳnh ăn một chút cháo, sau khi híp mắt đánh giá một hồi thì nắm lấy tay áo của Giang Anh Tuấn đi lên lầu lần nữa.
Đêm qua lúc cô về đến phòng thì đã say rồi, ban ngày vẫn luôn ngủ, vốn không có thời gian quan sát kỹ căn phòng, hiếm khi được rảnh rỗi như lúc này nên không thể không đi quan sát một chút, dù sao cũng là chỗ sẽ sinh sống sau này.
Bên ngoài phòng có một cái ban công rất lớn, chỉ là không có bất cứ loại hoa cỏ nào mà lại bày một cái xích đu vô cùng lớn, được phủ kính trong suốt có thể nhìn thấy bên ngoài từ bên trong, nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong, toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ thỉnh thoảng thỏa mãn thú vui xấu xa của Giang Anh Tuấn.
Trong phòng có bày một cái ghế sô pha vô cùng lớn, chiếm cả một góc, nằm trên đó mềm mềm, tất nhiên đã được chọn lựa tỉ mỉ. Ở phía xa một chút nữa là phòng để quần áo tương đối lớn, quần áo của cô và Giang Anh Tuấn được chia ra treo trong đó.
Tiếp sau đó là cái giường to gấp hai lần căn phòng lúc trước của cô được đặt ở chính giữa, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta hết hồn.
Sau khi xem qua loa xong, tổng thể mà nói thì Nhan Nhã Quỳnh cũng hài lòng, Giang Anh Tuấn đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô gật đầu tỏ ý hài lòng xong thì ôm cô ngồi ở trên ban công ngắm sao.
“Anh nghe nói, sau khi người ta chết đi thì sẽ trở thành ngôi sao trên trời, quan sát người mà mình quan tâm đang nhất trên mặt đất.”
Giang Anh Tuấn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của đối phương một cái, giọng nói có chút khàn khàn.
Nhan Nhã Quỳnh cắn môi, không hiểu đang yên đang lành anh lại nhắc đến chuyện này để làm gì: “Nghĩ đến những chuyện xa xôi như vậy làm cái gì chứ, em cũng không biết từ khi nào mà Anh Tuấn anh lại đi tin vào những chuyện này, huống chi chúng ta còn ở chung với nhau thời gian rất dài mà.”
Giang Anh Tuấn cúi đầu nở nụ cười, hôn lên cánh môi của cô: “Tất nhiên là đang nghĩ hi vọng sau này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa anh đều có thể đến tìm em, quen biết tìm hiểu rồi yêu nhau với em, ở chung một chỗ với em.”
Nhan Nhã Quỳnh bị anh nói đến mặt đỏ bừng lên, chui thẳng vào trong lồ ng ngực của anh: “Ừm, chúng ta sẽ ở chung với nhau đời đời kiếp kiếp mà.”