“Anh hai, em không còn là cô bé chỉ biết làm nững của trước kia đâu.
Bây giờ em đã trưởng thành, cũng sắp lên chức mẹ rồi…”
“Biết rồi, cô bé nhà chúng ta nói gì cũng đúng cải! Cái tên Lê Quốc Nam này không biết chừng mực, lân sau em muốn đến đây thì phải gọi điện thoại cho anh, anh hai cho người đến em”
Bụng của Nhan Nhã Quỳnh ngày một lớn, vẻ mặt xanh xao khi trước cũng dần trở nên hồng hào hơn.
Bởi vì hai tháng qua cô chăm sóc bản thân rất tốt, nên gương mặt trông càng trẻ con hơn một chút.
Từ nãy đến giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi một chỗ, đôi mắt to tròn luôn chăm chú dõi theo từng động tác của anh ấy, khiến NhanKiến Định thoáng cái đã bị chọc cười.
Tuy vừa tỉnh lại không bao lâu, nhưng NhanKiến Định đã bắt đầu phát triển đế quốc thương nghiệp của riêng mình rồi.
Với hơn ba trăm triệu lúc đầu của Nhan Nhã Quỳnh, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, con số đó đã tăng lên gấp năm lần.
Khiến người hoàn toàn không có tế bào kinh doanh như Lê Quốc Nam và Nhan Nhã Quỳnh không khỏi rùng mình, âm thầm ví tốc độ kiếm tiền của NhanKiến Định giống như lũ quét.
Những chuyện sau đó thì hoàn toàn thoát khỏi khả năng hiểu biết của bọn họ, chỉ biết số người vây quanh NhanKiến Định càng ngày càng nhiều.
Trong khoảng thời gian này, thậm chí còn loáng thoáng nghe được anh ấy bàn bạc qua điện thoại vê chuyện thành lập công ty.
Nói tóm lại, từ sau khi NhanKiến Định tỉnh lại, cuộc sống trôi qua ngày càng Tốt.
Lê Quốc Nam thường lén sang đây, thừa lúc NhanKiến Định đang luyện tập đi lại, ngôi xổm bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh với tâm trạng vô cùng ung dung.
“Bé Quỳnh, anh có hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ nói anh Định sắp được xuất viện rồi, chậm nhất là hai tuần nữa sẽ xuất viện đó.
Em có dự định gì về nơi chúng ta sẽ ở sắp tới không? Tuy anh ấy chưa từng nói ra, nhưng anh biết, chuyện của nhà họ Nhanvẫn luôn là cái nút thắt không buông xuống được của anh ấy”
“Anh Nam, em biết anh ấy nhất định sẽ trả thù cho ba mẹ.
Em cũng biết mình rất vô dụng, đã sống ở thành phố Hải Phòng suốt năm năm, lại không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Nhưng anh hai của em thì khác, anh ấy rất lợi hại, chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện năm đó.”
“Đúng, anh Định của chúng ta rất có bản lĩnh.
Em xem đi, chỉ mới tỉnh lại mấy ngày mà đã đưa công ty phát triển như vậy, nếu anh ấy mà ở thành phố Hải Phòng, thì chắc chắn là anh tài xếp trên vô số người…”
“Đúng vậy, em cũng thấy vậy đó, anh hai của em là người lợi hại nhất trên thế giới này…”
NhanKiến Định vốn đang yên tĩnh luyện tập phục hồi, nhưng Nhan Nhã Quỳnh và Lê Quốc Nam luyên thuyên nói chuyện mãi không ngừng, hai người cũng không biết nhỏ giọng lại một chút, NhanKiến Định nghe thấy những lời này thì thiếu chút nữa đã nhịn không được mà cười ra tiếng.
Anh ấy cũng không biết, từ khi nào mà miệng của em gái mình lại trở nên ngọt ngào như vậy nữa.
Hiện tại rất muốn ôm cô vào ngực, muốn dâng hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này lên trước mặt cô, để cô tùy ý chọn lựa, muốn…
“Định, đừng phân tâm”
Bác sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của NhanKiến Định bằng một giọng nói lạnh lùng.
Đôi mắt sắc bén liếc đến chỗ Lê Quốc Nam và Nhan Nhã Quỳnh giống như muốn đỏi nợ, hận không thể đuổi hai tên kìa đà cản mũi này đi ngay lập tức.
Nhưng anh ta hiểu rất rõ, bản năng muốn kiểm soát của NhanKiến Định rất mạnh.
Nếu biết chuyện anh ta đuổi Nhan Nhã Quỳnh đi thì e rằng trời có sập xuống, anh ấy cũng không chịu rời xa nửa bước.
NhanKiến Định có ngoại hình rất nổi bật, tuy luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng thật ra rất quan tâm đếm em gái.
Anh ấy đã từng lên tiếng nhắc nhở, em gái chính là giới hạn lớn nhất của mình.
Một lát sau, Nhan Nhã Quỳnh tạm biệt NhanKiến Định, xách bình giữ nhiệt cùng đám vệ sĩ đi về nhà.