Rõ ràng lúc trước lúc cô chuẩn bị không có khẩn trương như vậy, rõ ràng lúc hôn lễ bị bắt hủy bỏ cô cũng không thấp thỏm như vậy. Bây giờ người còn chưa đến thì đã có chút đứng ngồi không yên rồi.
Cô lại kiểm tra toàn thân của mình một lần nữa, chắn là không có vấn đề gì.
Chờ đợi mòn mỏi, cửa phòng mới được đẩy ra từ bên ngoài, tư thế của Giang Anh Tuấn có chút cứng ngắc mà đi vào từ bên ngoài.
Thạch cao trên đùi đã được tháo bỏ, nhìn qua tư thế chân đi đường vẫn còn chút vấn đề, nhưng hẳn là không ảnh hưởng quá nhiều.
Nhan Nhã Quỳnh nuốt một ngụm nước miếng, cô quay đầu sang, nhìn thẳng về phía anh, nước mắt trong mắt đột nhiên rơi xuống.
Giang Anh Tuấn nhìn thấy, anh đi hai ba bước tới, chân bị thương vẫn còn chưa hồi phục lết lết trên mặt đất, nhìn có chút ủy khuất.
“Anh Tuấn…” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================
Nhan Nhã Quỳnh nghẹn ngào vươn hai tay đứng lên, cô không hề do dự nhào vào trong vòng ôm của anh.
Rõ ràng là một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng hai mắt lại đẫm lệ, nhìn qua khiến cho người ta vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
“Không phải anh đã đến rồi sao, khóc cái gì chứ? Hôm nay chính là ngày chúng ta kết hôn, khóc nhiều không tốt đâu, chúng ta vui vẻ được không?”
Anh cẩn thận lấy khăn tay ra lau nước mắt rơi trên mặt cô, dịu dàng mà an ủi.
“Em đây cũng là không nhịn được thôi mà, anh làm gì vậy chứ, đột nhiên như thế này, không thể đề cập trước với em một chút sao? Chẳng lẽ làm cho em cảm động phát khóc thì tốt lắm sao. Lần sau nhớ phải nói trước cho em có biết không?”
Vừa lau nước mắt trên mặt mình, vừa không quên lên án anh.
Nhan Nhã Quỳnh kéo khăn tay, muốn khóc lại không dám khóc.
Chờ tới khi nhiếp ảnh ở bên ngoài cảm thấy hẳn là bên trong đã ổn thỏa rồi, sau khi kêu stylist đi vào trang điểm lại một chút thì mới khiêng camera nện bước đi vào, vừa đúng lúc này Giang Anh Tuấn cũng nắm tay Nhan Nhã Quỳnh đi ra bên ngoài.
NhanKiến Định mang theo NhanHướng Minh cùng với công tước Otto, tựa vào trên cửa xe, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười thản nhiên.
Bọn họ đã phân hợp nhiều năm, cuối cùng cũng kết hôn rồi. Không chỉ bọn họ vui mừng mà tất cả mọi người đi theo cùng chứng kiến cũng đều rất vui mừng.
Ngay cả ông cụ Giang cũng ngồi máy bay tới đây, lúc này đang trấn giữ trong lâu đài.
Biệt thự cách lâu đài không phải là quá xa, chiếc xe đầu tiên chạy đến nơi thì chiếc xe cuối cùng còn ở biệt thự mới xuất phát.
Cho đến khi ngồi vào trên xe, Nhan Nhã Quỳnh mới từ từ tìm được một chút cảm giác chân thật, trong đầu cô vẫn có một chút mơ màng.
Cho đến khi xe dừng lại, một tấm thảm đỏ trải dài từ xe cho đến lâu đài ở cách đó không xa, chút cảm giác chân thật này của cô không biết bay đi đâu mất trong nháy mắt.
Cô trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn về phía Giang Anh Tuấn: “Anh Tuấn, anh, sao anh lại làm hôn lễ ở chỗ này?”
Lâu đài này là một nơi tương đối lớn, cực kỳ xinh đẹp, tọa lạc ở nơi này, phong cách thời Trung cổ tương đối rõ ràng.