Trần Tuấn Tú, người bị giải đi cũng không được hạnh phúc như Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định, ông ta bị đánh ngất rồi được đưa xuống tầng ngầm phía dưới biệt thự nhà họ Nhan, sau đó, sau đó không biết làm thế nào công tước Otto biết chuyện, người cũng bị cưỡng ép đưa đi.

Hai chân bị đánh gãy, bác sĩ cũng chỉ băng bó qua loa, sau này chắc chắn rằng sẽ không thể đi lại được, bác sĩ cũng khiến ông ta bị đứt gân tay, sau này ngay cả thì cũng không thể cầm được, toàn bộ quá trình một chút thuốc tê cũng không có, chỉ dùng một cái khăn bịt miệng đối phương.

Trần Tuấn Tú ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, đi khi cảm thấy đau tới chết đi sống lại mới tỉnh một lần nữa, hận không thể cắn lưỡi để tự sát, nhưng công tước Otto không cho ông ta cơ hội này, mà sai người đánh gãy cằm, chiếc cằm bị trật khớp lâu như vậy, về sau đừng nói là cắn lưỡi ngay cả cắn đậu hũ cũng không được, sau một loạt tra tấn ông ta liền bị tống vào bệnh viện tâm thần ở ngoại thành.

Sau hơn mười năm, mãi cho đến khi Trần Tuấn Tú chết, ông ta cũng không thể bước ra khỏi bệnh viện tâm thần kinh khủng như địa ngục ấy dù chỉ một bước, không thể tự chăm sóc bản thân ngay cả chuyện đi vệ sinh cũng phải nhờ người khác hỗ trợ, đối với một kẻ kiêu ngạo như Trần Tuấn Tú mà nói, đây mới là thứ kinh khủng nhất trên đời, chỉ được ăn một ít cháo, có khi đen sì có khi lại đủ màu sắc, nhìn chẳng khác nào đồ cho lợn ăn.

Nhưng ông ta thậm chí còn không có khả năng phản kháng, hàm bị trật khớp khiến ông ta không dám dùng sức dù chỉ là một chút, nếu không nước miếng sẽ tự chảy ra, không ai giúp ông ta giải quyết vấn đề vệ sinh, ngày qua ngày, rồi năm này qua năm khác, khiến ông ta nhanh chóng hòa nhập và trở thành một bệnh nhân tâm thần quanh năm ch ảy nước miếng, ở bận lúc nào cũng ngây ngô cười…

Sau khi giải quyết xong Trần Tuấn Tú, công tước Otto chuyển bệnh viện ở cách vách phòng bệnh với Giang Anh Tuấn.

Khi NhanKiến Định tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng sủa, mặt trời treo cao trên đầu, ánh sáng chói lọi xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, một chút bụi bặm bay đầy, cảm giác một lần nữa đã trở lại với cuộc sống.

Khi anh ấy đang thu dọn đồ đạc của mình, y tá gõ cửa bước vào để kiểm tra sức khỏe định kỳ, NhanKiến Định vừa đeo đồng hồ vừa hỏi hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

“Anh Tô, anh hôn mê đã một ngày một đêm, bây giờ đã là một giờ chiều ngày hôm sau, cô Nhanrất lo lắng, cô ấy đã đến đây mới lần, nhưng đến khi chắc chắn mọi chuyện ổn thì mới trở về, bây giờ anh cảm thấy thân thể mình như thể nào, nên đo nhiệt độ cơ thể trước.”

Bị tin tức đột ngột làm cho sửng sốt, NhanKiến Định nghiêng đầu liếc nhìn mặt trời cao treo bên ngoài, vẻ mặt có chút thất thần.

Vốn tưởng chỉ ngủ vài tiếng, không ngờ ngủ một ngày một đêm, lúc này thật sự rất mệt, khiếp sợ nhanh chóng qua đi, lập tức điều chỉnh thần thái của bản thân thật tối, phối hợp với y tá đo nhiệt độ, đồng thời hỏi Giang Anh Tuấn đang nằm ở đâu, chính là muốn một mình rời đi.

Phòng bên cạnh, không biết đã qua bao lâu rồi, Nhan Nhã Quỳnh thực sự không nhịn được, nằm ở giường nhỏ bên cạnh ôm lấy NhanHướng Minh, hai người cuộn mình trong giấc ngủ ngọt ngào, khi Giang Anh Tuấn tỉnh lại thì cô cũng tỉnh.

Trên đầu bị băng bó nhưng vẫn khiến anh cảm thấy choáng váng, cũng không nhăn mặt nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy hai bảo bối nằm trên giường, ý cười chậm rãi lan ra.

Đang định rời giường đi xuống nhìn một chút, cửa phòng nhanh chóng bị gõ hai tiếng, NhanKiến Định bước vào.

Không nghĩ tới Giang Anh Tuấn cũng đã tỉnh lại, anh ấy gật đầu, đi tới ngồi ở bên giường: “Anh cảm thấy thế nào?”

Anh ấy cùng với Giang Anh Tuấn cùng nhau thiếp đi nhưng ngay đến bản thân mình được đưa đến phòng bệnh như thế nào cũng không biết, nếu như bây giờ hỏi thì có chút chột dạ, NhanKiến Định cũng nhận ra giọng điệu của mình hình như có chút không đúng, liền ho nhẹ một tiếng nhìn về phía NhanHướng Minh vẫn đang ngủ.

“Bác sĩ nói gương mặt của Hữu Minh không sao, dù sao cũng còn nhỏ, chăm sóc cẩn thận sẽ không để lại sẹo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play