“Trần Tuấn Tú, Anh Tuấn đã đi qua rồi, Hướng Minh nên trả lại cho chúng tôi!”
Nhìn thấy Giang Anh Tuấn sắp bị siết cổ chết, NhanKiến Định không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa, anh ấy vội vàng bước lên phía trước hai bước, hét lên, muốn tiến lên phía trước.
Nhìn thấy điều này, Trần Tuấn Tú hơi buông lỏng tay, sợi dây mềm mại rũ xuống, Giang Anh Tuấn thở ra thật sâu, bẻ cổ, quay lại nhìn NhanKiến Định, lắc đầu với anh ta.
“Cho các người. Tôi đối với đứa trẻ này không có hứng thú.”
Ông ta ném ra ngoài, mặc kệ bọn họ có bắt được hay không, Trần Tuấn Tú kiểm tra kỹ sợi dây trên người Giang Anh Tuấn sau khi ném, mới hài lòng gật đầu.
Đột ngột bị ném ra ngoài, NhanHướng Minh bị bịt mắt trước khi nhận ra cơn đau rát trên má, cậu bé ngồi dậy và chỉ cảm thấy ướt át nửa khuôn mặt bên trái, định đưa tay chạm vào nó. NhanKiến Định chạy từ phía sau tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nắm trong vòng tay.
“Hướng Minh, có bị thương chỗ nào khác không? Để cậu sai người đưa con đến bệnh viện.”
Trên má cậu bé có một vết bầm lớn, máu đỏ đã chảy gần hết má lúc này, đất nâu đen lẫn bùn và sỏi được trộn lẫn trong đó, nếu không xử lý đúng cách có thể để lại sẹo, NhanKiến Định cảm thấy đau khổ nhưng cũng chỉ có thể an ủi vài câu.
“Cậu, vậy bố đâu?”
Mơ hồ không hiểu gì, tuy rằng cảm thấy mặt đau, nhưng lúc này phần lớn chú ý của cậu bé đều đặt trên người Giang Anh Tuấn.
Cũng không còn có quá nhiều thời gian để chú ý tới vết thương của mình, trên gương mặt toàn là máu, ngay cả lệ cũng chưa kịp rơi.
“Vẫn còn cậu ở đây, cháu sẽ không sao đâu, mẹ đang đợi ở bệnh viện rồi, cháu đến đó trước cũng đừng nói với mẹ, chờ tới khi cậu cùng với bố cháu trở về, chúng ta tạo bất ngờ cho mẹ được không?”
Vết thương trên mặt không phải là vấn đề nhỏ, ngàn vạn lần không thể trì hoãn.
“Vâng, cậu nhanh một chút, cháu cùng với mẹ ở nhà đợi mọi người trở về.”
Biết không muốn bản thân trở thành cản đường, NhanHướng Minh ngoan ngoãn bị đưa lên xe,vẫy tay chào tạm biệt NhanKiến Định trước khi dẫn đi.
Trần Tuấn Tú không có nhiều kiên nhẫn đợi họ nói lời từ biệt, khi NhanHướng Minh lên xe, ông ta ta đã buộc một sợi dây quanh cổ Giang Anh Tuấn, thắt nút cẩn thận, cầm đoạn dây còn thừa lại trong tay, ước chừng chiều dài của sợi dây, tuy còn hơi ngắn nhưng chắc cũng ngang nhau, chỉ cần chân chạm nước là coi như nhảy xuống biển rồi phải không?
Giang Anh Tuấn không nói lời nào, tùy ý để cho Trần Tuấn Tú đùa nghịch với mình, sau khi NhanHướng Minh rời đi mới cười lạnh một tiếng nói: “Muốn cùng chết với tôi?”
Bị một sợi dây thừng quấn quanh cổ, cho dù không phải giống như treo cổ thì cũng khiến người ta có cảm giác nghẹn ở cổ.
“Giang Anh Tuấn, cậu cho rằng đã đền mạng cho vợ tôi rồi, mang của tôi so với cậu thì càng đáng giá hơn.”
Một Giang Anh Tuấn thì làm sao đủ? Mục tiêu của ông ta là tất cả mọi người trong nhà họ Giang và nhà họ Nhan, nghĩ lại từng ấy năm những chuyện ông ta đã làm ra chính là muốn để cho nhà họ Nhanchịu tai họa gấp đôi.
“Đi xuống cùng với tôi, tự nhiên cũng không để cho ông sống khá hơn.”
Tuy rằng cả người bị trói lại, nhưng khí thế trên người Giang Anh Tuấn nháy mắt khiến Trần Tuấn Tú mất lý trí, mặc dù ông ta đã phản ứng rất nhanh nhưng cuối cùng vẫn bị thân hình cao lớn của anh đánh ngã trên mặt đất.