“Tỉnh rồi à.”
Không muốn nói mấy lời nhảm nhí cùng với Trần Nhật Linh nữa, NhanKiến Định đi đến trước mặt Dương Thừa Húc, cúi đầu nhìn anh ta.
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ở trước mặt, bao phủ lên toàn thân mình, Dương Thừa Húc bị dọa sợ kêu to một tiếng. Anh ta lắc cơ thể mình một cái để tránh đi thì nhận ra mình đang bị trói. Bây giờ anh ta mới hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, có bốn năm người đàn ông vừa cao vừa to nhìn là biết không dễ chọc đang đứng chặn đường chạy thoát của căn nhà gỗ không tính là lớn này.
Lại nhìn về nơi xa hơn một chút, Dương Thừa Húc thấy Trần Nhật Linh đang bị trói trên cây cột, dáng vẻ của cô ta trông cực kỳ thê thảm. Nửa bên mặt của Trần Nhật Linh dính đầy vết máu khiến khuôn mặt của cô ta trở nên vô cùng đáng sợ, trên người cũng bê bết máu không khá hơn khuôn mặt cô ta chút nào.
Đột nhiên từ việc đi uy hiếp người khác biến thành bị người khác uy hiếp, hơn nữa còn xảy ra trong lúc anh ta hoàn toàn mất ý thức, không có thời gian để kịp phản ứng. Điều này khiến Dương Thừa Húc không bình tĩnh nổi.
“NhanHướng Minh đang ở đâu? Trần Tuấn Tú chạy về hướng nào?”
NhanKiến Định cúi đầu, hừ lạnh một tiếng, đưa tay vỗ vỗ mặt của anh ta.
“NhanKiến Định, đừng lãng phí thời gian hỏi anh ấy, anh ấy sẽ không nói cho anh biết đâu. Anh gây khó dễ cho anh ấy làm gì, có bản lĩnh thì anh ra chỗ tôi đây này!”
Trước khi Dương Thừa Húc mở miệng trả lời, Trần Nhật Linh đã giãy dụa gào thét, khuôn mặt cô ta cực kỳ đáng sợ, hai hàm răng trắng nghiến ken két vào nhau.
Cười nhạo một tiếng, NhanKiến Định cũng không quay đầu lại, nhìn Dương Thừa Húc: “Cảm giác trốn ở phía sau phụ nữ như thế nào? Nếu như cậu không muốn nhìn thấy Trần Nhật Linh phải đau khổ, mau chóng nói cho tôi tất cả những gì cậu biết.”
“Tôi… Tôi không biết gì hết, Trần Tuấn Tú đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện này. Từ đầu tới cuối, tôi và Nhật Linh chỉ tham gia vào kế hoạch trong lúc sau cùng, hỗ trợ giám sát Nhan Nhã Quỳnh một đêm mà thôi. Trước đó Nhan Nhã Quỳnh bị sốt, chúng tôi còn giúp cô ấy hạ nhiệt độ, ngài Định, ngài thả chúng tôi đi đi.”
Có lẽ là bởi vì Dương Minh Hạo đã bảo vệ Dương Thừa Húc quá tốt, cho nên anh ta mới có lòng tự tin mù quáng đối với sự thiện lương như thế này, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều giống nhau.
NhanKiến Định không nghĩ rằng Dương Thừa Húc lại đáp lời như này, sửng sốt một lúc mới trở về như cũ. NhanKiến Định mỉm cười, dùng đầu lưỡi liếm chiếc răng hàm của mình: “Tôi sợ là tôi không vị tha như anh Húc đây đâu. Nếu như hôm nay cậu không nói cho tôi biết Trần Tuấn Tú ở chỗ nào, tôi không đảm bảo là Trần Nhật Linh có thể sống sót đâu.”
“Không thể thế được, ngài Định, tôi và Nhật Linh chưa từng gây tổn thương cho cô Quỳnh kể từ lúc chúng tôi tham gia kế hoạch của Trần Tuấn Tú mà. Chuyện này đâu thể trách chúng tôi, trước đó Giang Anh Tuấn nhốt Nhật Linh ở trong kho hàng, để cô ấy bị thương nghiêm trọng, cho nên lúc này Trần Tuấn Tú mới lập kế hoạch trả thù lại thôi. Loại tâm lý muốn trả thù này luôn tồn tại ở trong bất kỳ con người nào trên thế giới, huống hồ nếu bây giờ tính toán chuyện ai sai ai đúng thì cũng là Giang Anh Tuấn làm sai trước, Nhật Linh chỉ là muốn lấy lại công bằng thôi.”
Dương Thừa Húc kích động giãy dụa, nhìn qua giống như muốn xông lên để tranh luận cùng với NhanKiến Định vậy.
“Không ai quan tâm nguyên nhân vì sao hai người bắt tay cùng Trần Tuấn Tú làm chuyện này, tôi chỉ để ý đến kết quả. Tôi sẽ cho cậu thời gian để suy nghĩ, đúng một phút sau tôi muốn cậu nói ra tung tích của Trần Tuấn Tú, nếu không thì cậu sẽ phải nhìn cảnh trên người Trần Nhật Linh có thêm một cái lỗ thủng như thế nào đó.”