“Tổng giám đốc Giang, người mà tổng giám đốc muốn tìm đã được đưa tới đây.”

Bước đến trước mặt Giang Anh Tuấn, người vệ sĩ kéo người đàn ông đang nấp sau lưng tới trước mặt Giang Anh Tuấn rồi thông báo với vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta chỉ vào người đàn ông, nói: “Trước kia người này là kiểm lâm trên núi, đã sống ở phía sau ngọn núi khoảng bốn mươi năm, những năm gần đây thân thể không tốt kèm với việc nhớ nhà, cho nên mới chuyển trở về. Ngài gọi ông ta là ông Cố là được rồi, ông ta biết rõ mọi ngóc ngách trên núi, sẽ giúp ích cho ngài rất nhiều. Vậy ngài trò chuyện với ông ta đi, tôi đi trước.”

Sau khi đưa người đến nơi, giới thiệu ngắn gọn lai lịch một lần, người vệ sĩ quay người rời đi, Trần Bắc để lại không gian cho hai người đằng sau nói chuyện.

“Trên núi có chỗ nào phù hợp để con người nghỉ chân không? Từ nơi này đi lên, đại khái mất bao nhiêu thời gian mới tới nơi?”

Giang Anh Tuấn không có nhiều kiên nhẫn để tìm hiểu về những thứ khác. Anh đứng lên, hai mắt chăm chú nhìn vào người đàn ông, hỏi thẳng.

“Xin… Xin chào ngài, dựa vào trí nhớ của tôi thì trên núi có tổng cộng năm căn nhà gỗ, tất cả đều được xây dựng bởi nhiều thế hệ kiểm lâm trước kia, bình thường mọi người đều dùng để nghỉ chân. Nếu như ngài không chắc chắn chỗ nào mới là căn nhà muốn tìm, vậy thì ngài sẽ phải đi kiểm tra từng căn nhà một, nếu vậy sẽ mất thời gian khoảng hai ngày, còn có khả năng mất thời gian hơn thế nữa.”

Nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, cảm giác căng thẳng trước đó của ông Cố lập tức bị quét sạch sành sanh, chắp hai tay sau lưng, nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn.

“Căn nhà gỗ cách nơi này gần nhất ở nơi nào, mau chóng đưa tôi đến đó đi.”

Người cần tìm đã đến đây, mặc dù hiện giờ anh vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng trong lúc nguy cấp này, thời gian là sinh mạng, anh không có thời gian để quan tâm tới nhiều thứ khác nữa.

“Ngài Giang, bây giờ chưa thể lên núi được, sương mù trên núi vẫn chưa tan, nếu cố chấp đi lên núi vào lúc này sẽ dễ mất mạng lắm!”

Hiển nhiên là ông Cố biết vài điều gì đó, liên tiếp lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía ngọn núi xa xa bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc, nhắm chặt hai mắt lại, nói thế nào cũng không đồng ý dẫn Giang Anh Tuấn đến căn nhà gỗ gần nhất, nhất quyết không bước một bước lên núi.

Không có cách nào khác, muốn tìm một kiểm lâm quen thuộc với đường đi trên núi trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào, Giang Anh Tuấn chỉ có thể kìm nén sự nôn nóng trong lòng mình rồi bắt đầu xử lý chuyện bên phía công ty. Công việc kinh doanh ở nước ngoài hiện đang ở thời khắc mấu chốt, rất nhiều chuyện cần anh tự mình định đoạt, cả ngày hôm qua anh đã bận chuyện gia đình cho nên không có thời gian và tâm tình để xử lý các vấn đề trong công ty, hôm nay không thể tiếp tục mặc kệ được nữa, anh nhất định phải giải quyết xong.

Ở phía bên khác, NhanKiến Định đã đi đến bệnh viện. Nhìn thấy phòng bệnh ở khu vực lầu bốn bị bao vây kín kẽ có thể nói là ba tầng trong ba tầng ngoài, NhanKiến Định ôm cái trán không biết nên nói gì.

Cũng may đám vệ sĩ nhận ra NhanKiến Định, không ngăn cản anh ấy, cho nên anh ấy thuận lợi đẩy cửa đi vào.

“Ông ngoại, ông đã đỡ hơn chưa?”

Nhìn thấy Công tước Otto đã tỉnh lại, NhanKiến Định hơi nhíu mày, mở miệng hỏi.

Linh Đan cung kính cúi thấp đầu đứng ở trong phòng bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, không biết là trước khi tới đây cô ấy đã bị dạy dỗ hay là đang cảm thấy áy náy. NhanKiến Định không quan tâm đ ến chuyện này, cứ thế đi lướt qua Linh Đan, ngồi lên trên ghế, thuận tay cầm lên quả táo ở trên bàn, bắt đầu gọt vỏ.

“Cảm giác cũng không tệ lắm, người đánh ông không sử dụng nhiều lực, bác sĩ nói trạng thái hiện tại của ông cũng không quá tệ, nếu sau hai ngày quan sát mà không cảm thấy có vấn đề gì thì có thể về nhà. Đã tìm được Nhã Quỳnh và Hướng Minh chưa?”

Nhẹ nhàng chạm lên lớp băng vải ở trên trán, Công tước Otto khẽ cười nhạt một tiếng, chỉ với dăm ba câu đã đổi sang đề tài khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play