“Xông thẳng vào trong chắc chắn không phải biện pháp tốt, ngọn núi quá lớn, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc thì không thể tự tiện hành động.”
Đã thảo luận ra vô số biện pháp nhưng đều không khả thi, lúc này lông mày của NhanKiến Định vặn chặt, ngồi ở trên ghế sa lon bác bỏ ý kiến.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian để tìm ra giải pháp, lãng phí một giây, khả năng Nhã Quỳnh và Hướng Minh gặp phải nguy hiểm sẽ cao hơn một phần. Tuy rằng ngọn núi rất lớn, nhưng bọn họ dẫn theo một đứa trẻ năm tuổi là Hướng Minh cộng thêm một người bị thương là Nhã Quỳnh, cho dù bọn họ muốn chạy thì cũng không thể chạy xa.”
“Huống chi nếu như bọn họ muốn dùng hai mẹ con Nhã Quỳnh để uy hiếp, sau khi bị phát hiện chắc chắn bọn họ sẽ không chạy mà lựa chọn giằng co với chúng ta, chỉ cần có thể tìm được tung tích, tôi sẽ có biện pháp giải cứu hai mẹ con Nhã Quỳnh!”
Từ trên ghế sô pha đứng lên, phần thái dương trên mặt Giang Anh Tuấn nổi đầy gân xanh, chúng giật giật không ngừng khiến anh đau đầu.
“Giang Anh Tuấn, lỡ như Trần Nhật Linh muốn đồng quy vu tận thì sao? Nếu như chúng ta hơi liều lĩnh một chút, cô ta sẽ làm gì sau khi chúng ta rút dây động rừng, chẳng lẽ cậu thật sự không biết sao? Lòng dạ của người phụ nữ đó đen tối tàn nhẫn như thế nào, không phải cậu chưa từng nhìn thấy qua!”
Hai người này ai cũng cho là mình phải. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vậy mà cho dù bọn họ thương lượng như thế nào cũng không đạt được ý kiến chung. Giang Anh Tuấn trơ mắt nhìn thời gian trôi đi nhưng vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào thích hợp, không biết anh đã túm tóc của mình khiến mái tóc trên đầu rụng rơi mất bao nhiêu sợi, những sợi máu màu đỏ cũng sớm đã bò lên trên hai mắt anh. Khi trời vừa hửng sáng, hai người vẫn giữ nguyên dáng ngồi như cũ, bọn họ ngồi nghiêm túc ở trên ghế sô pha nhưng vẫn có thể thấy được tinh thần của bọn họ đang sa sút như thế nào, dáng vẻ ngồi im không nhúc nhích giống như là hai pho tượng.
“Tôi sẽ dẫn theo người của mình lên trên núi tìm kiếm, tìm người dẫn đường quen thuộc với ngọn núi này, chắc chắn trên núi sẽ có nhà gỗ do thợ săn hoặc là kiểm lâm ở nơi này xây nên. Mấy ngày nay thời tiết không tốt, không phải đổ mưa thì là gió thổi, ngoại trừ cái chỗ kia, bọn họ không còn chỗ nào khác để trốn.”
Sau khi suy nghĩ cả đêm, Giang Anh Tuấn vẫn quyết định tự mình lên núi nhìn xem, anh nhất định phải chủ động nhanh chóng ra mặt đi giải cứu vợ con mình.
“Tôi đã phái người đi tìm cựu kiểm lâm ở nơi này rồi, chắc sẽ có tin tức nhanh thôi, cậu chịu khó chờ thêm một lát đi.”
NhanKiến Định thở dài, không tiếp tục ngăn cản Giang Anh Tuấn nữa. Tay phải của NhanKiến Định nắm chặt chiếc điện thoại di động, người bị bắt cóc là em gái cùng với cháu trai của anh ấy, người nằm trong bệnh viện vì bị thương nghiêm trọng là ông ngoại anh ấy, người một nhà lần lượt bị thương, đúng là không để anh vào trong mắt một chút nào…
Từ trước đến nay mọi người đều nói thời gian chờ đợi là khoảng thời gian dài đằng đẵng lâu nhất trên thế giới này, chính vì vậy mà trong lúc chờ đợi tin tức của kiểm lâm, Giang Anh Tuấn phải đứng lên đi vài vòng mới có thể miễn cưỡng kiềm chế được cơn tức giận vì nôn nóng đang bùng cháy trong người mình.
Kim giây và kim giờ bên trên đồng hồ nhích từng chút một về phía trước, anh giơ tay lên nhìn không biết bao nhiêu lần, rõ ràng là anh cảm thấy đã trôi qua một tiếng đồng hồ nhưng thật ra chỉ mới trôi qua nửa tiếng đồng hồ mà thôi. Giang Anh Tuấn thật sự không thể chờ đợi được nữa, xoay người muốn đi ra bên ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay NhanKiến Định đột nhiên vang lên hai tiếng “Ong ong ong”.
Hai người đều sửng sốt trong chốc lát, sau đó liếc mắt nhìn nhau một cái, NhanKiến Định cũng không thèm nhìn là ai, nhanh chóng kết nối điện thoại.
“Tổng giám đốc, người mà ngài ra lệnh đi tìm đã được tìm thấy, hiện giờ chúng tôi đang trên đường trở về, ước chừng sau nửa tiếng đồng hồ nữa là tới nơi.”