Nhịn không được nổi da gà khắp người, sắc mặt của Dương Thừa Húc hoàn toàn trắng bệch, kiên trì chống đỡ được hai phút, cuối cùng vẫn rũ mắt xuống.
“Ông đưa NhanHướng Minh đi đi, tôi canh trừng Nhan Nhã Quỳnh.”
Chờ cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ của hai người kết thúc, giọng nói lười biếng của Trần Nhật Linh đột nhiên chen vào.
Trần Tuấn Tú nghe thấy Trần Nhật Linh nói vậy, nhếch miệng cười gằn, ngồi thẳng người dậy: “Tất nhiên là không thành vấn đề, tuy nhiên tao cần phải nhắc nhở mày một câu. Nhớ kỹ, có thể tra tấn nhưng tuyệt đối không được chơi đùa quá mức gây ra chết người. Cho dù muốn gi ết chết, cũng phải đợi đến lúc sau khi Giang Anh Tuấn qua đây xem tình hình mới được g iết chết, đứa con gái kia đáng tiền hơn nhiều so với đứa con trai của cô ta.”
Nói xong, ông ta li3m môi một cái, cầm bó đuốc ở bên cạnh, đứng dậy đi đến bên giường.
Thấy ánh sáng nhấp nháy chiếu sang chỗ mình, toàn thân NhanHướng Minh khẽ run rẩy, mí mắt không nhịn được run lên hai lần nhưng ngay lập tức trở về trạng thái nhắm nghiền.
Trần Tuấn Tú cúi thấp đầu nhìn sang chỗ NhanHướng Minh, cười khẽ hai tiếng: “Hóa ra là đã tỉnh! Muốn tìm bố mày à.”
Trần Nhật Linh đang ngồi ở bên đống lửa ăn cái gì đó, nghe ông ta thình lình nói một câu như vậy, động tác ăn của cô ta đột nhiên dừng lại, cau mày đứng người đi qua chỗ giường.
Bị nhìn chằm chằm khắp người như thế này thật sự rất không thoải mái, NhanHướng Minh nhịn không được nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay út. Lúc này cậu bé chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như đang ở bên trong hầm băng, lạnh đến mức bờ môi không thể kiềm chế được mà run lên khe khẽ. Biết mình không thể giấu diếm nổi nữa, cậu bé cắn răng, dứt khoát mở hai mắt ra.
“Các người muốn uy hiếp bố của tôi thì chỉ cần mình tôi ở lại làm con tin là được, mẹ của tôi đang bị thương, cần đi khám.”
NhanHướng Minh cúi đầu không nhìn hai người đứng ở bên giường, bàn tay nắm chặt vạt áo của mình, giọng nói trầm thấp.
Khi vừa mới tỉnh lại, NhanHướng Minh đã nhìn thấy vết thương trên người Nhan Nhã Quỳnh, còn có thể lờ mờ thấy một số vết máu ở phía ngoài lớp băng vải, có thể tưởng tượng ra được tận cùng bên trong vết thương nghiêm trọng đến mức nào.
“Chắc hẳn là mày biết, đối với Giang Anh Tuấn mà nói, mẹ của mày có ích với chúng tao hơn mày rất nhiều.”
Cười tủm tỉm ngồi lên trên giường, Trần Tuấn Tú vươn tay kéo chặt cổ áo của NhanHướng Minh, ép cậu bé phải ngẩng đầu nhìn về phía mình, không hề băn khoăn đến việc lời của mình có thể phá hủy sự tự tin của một đứa bé.
“Đương nhiên là tôi biết điều đấy, nhưng ngược lại, địa vị của tôi ở trong lòng mẹ cao hơn nhiều so với bố tôi, mấy người muốn cái gì, giữ một mình tôi ở trong tay cũng có thể đạt được mục đích, nhưng nếu như mẹ của tôi bị thương nặng hơn chỉ vì các người, không riêng gì bố tôi, tất cả mọi người sẽ không bỏ qua mấy người.”
NhanHướng Minh phân tích tương đối rõ ràng, vặn vẹo uốn éo để phần cổ bớt khó chịu, cậu bé bị siết chặt đến nỗi khuôn mặt đỏ lên.
“Con mẹ mày có chết hay không chẳng quan hệ gì đến tao, cho dù con mẹ mày chết vì không được đi chữa kịp thời, chẳng phải chúng tao còn có mày sao? Chính mày cũng vừa nói đó, chỉ cần mày vẫn ở trên tay tao, tao muốn cái gì cũng có thể đạt được.”
Nói xong, Trần Tuấn Tú kéo NhanHướng Minh đi ra ngoài.
“Hay là đợi đến ngày mai rồi hãy đi qua đó? Hiện tại bên ngoài trời đã tối rồi, từ chỗ chúng ta đến căn nhà gỗ kia cũng không gần, rừng rậm vào buổi tối không an toàn, hơn nữa thời tiết bây giờ sắp sang mùa đông rồi.”