“Nếu như ông ta có thể thả em ra ngoài một trăm lần, tất nhiên tôi có thể bắt em về một trăm lẻ một lần. Em thông minh như thế, nếu như bố tôi có muốn giết em thì em sẽ đứng yên cho ông ấy giết hay sao?”
Tên điên này rốt cuộc là thông minh đến thế nào, ông ta không chỉ cảm nhận được một lần. Lần này may mà bắt được anh ta trở về, nếu lần sau muốn tìm tung tích của anh ta cũng chỉ là chuyện viển vông.
“Tất nhiên tôi sẽ không để ông già ấy ra tay, nhưng mà tôi cũng không thích ông, Nếu như có thể giết ông thì nhất định tôi sẽ tự mình ra tay. Giang Húc Đông, tốt nhất ông đừng cho tôi bất kì một cơ hội nhỏ nhoi nào!”
Hai tay Vũ Nguyên Hải bóp chặt cánh tay của của Giang Húc Đông, định giật sợi dây thừng về, anh ta cử động cổ một cách khó khăn, bất ngờ nhấc chân đạp về phía chân của Giang Húc Đông.
Hoàn toàn không ngờ trong tình huống này mà Vũ Nguyên Hải vẫn có thể đá chân ra, mặc dù ông ta cũng có phát hiện lúc Vũ Nguyên Hải giơ chân lên nhưng lại hơi sững người, sự chần chờ đó đã làm ông ta mất đi thời cơ tránh đi tốt nhất. Cảm giác đau đớn truyền đến rất thật, vùng đùi cực kì đau, theo phản xạ Giang Húc Đông thả tay ra, nhíu mày ngồi xuống ghế sô pha, mở quần ra nhìn vào rồi cố nhịn cơn đau mà hoạt động một chút, cảm giác cũng còn ổn thì nghiêng đầu nhìn qua.
Lúc này Vũ Nguyên Hải đang nằm sấp trên ghế che cổ và ho một cách dữ dội, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, cổ chân mảnh khảnh lộ ra ngoài, toàn thân cũng chẳng dư miếng thịt thừa nào, rõ là một tên con trai mà lại gầy gò nhỏ nhắn một cách kì lạ. Vòng eo của Vũ Nguyên Hải mềm và nhỏ hơn phần lớn con gái, gương mặt thì xinh đẹp, da thịt thì trắng nõn, nếu mặc đồ nữ, đội tóc giả mà ra ngoài chắc cũng không ai tin anh ta là nam.
Nhóc điên này thật sự đẹp quá… . Bạ𝓃 đa𝓃g đọc 𝘁r𝘶𝘆ệ𝓃 𝘁ại ﹢ 𝑇R𝘶M𝑇 R𝐔𝙔e𝙉.𝖵𝓃 ﹢
Quan trọng hơn, cả người tên nhóc này từ trên xuống dưới cứ như cố ý hình thành theo gu của ông ta vậy, không chỗ nào ông ta không thích.
“Nguyên Hải, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên tôi, em muốn gì tôi cũng cho em.”
Đỡ Vũ Nguyên Hải ngồi dậy, Giang Húc Đông nắm chặt tay anh ta, trên khuôn mặt là vẻ si mê điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, vẻ lịch lãm ôn hòa thường ngày đã không biến mất không còn tăm hơi.
“Giang Húc Đông, hay ông cứ nằm mơ tiếp đi, cả đời tôi không học được tính ngoan ngoãn đâu!”
Không thể kéo được cái tay đang cầm tay mình ra, Vũ Nguyên Hải dứt khoát ngồi yên, ngẩng đầu lên phản bác lại mà không chút sợ hãi.
Hai người trong phòng đang cãi nhau kịch liệt thế nào, bầu không khí căng thẳng ra sao, công tước Otto không hề biết. Ông ta đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh của Nhan Nhã Quỳnh đã sắp một tiếng, không những không hề thấy mỏi chân mà thỉnh thoảng còn nhích lại gần cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Lúc NhanKiến Định đến thì thấy cảnh tượng đó. Đường đường là một công tước cao quý mà lại dán chặt lỗ tai vào cửa như một tên trộm, vẻ mặt kìm nén khổ sở rối rắm, thi thoảng còn thở dài, làm anh ấy nhìn mà buồn cười.
Ban đầu NhanKiến Định chỉ tính đến xem một lát rồi đi, bây giờ lại hơi hứng thú. NhanKiến Định chắp hai tay ra sau lưng, khẽ hắng giọng hai tiếng, tiếng bước chân chầm chậm nhưng rõ ràng tiến đến phòng bệnh. Tấm kính trên tường là kính một chiều, người ngoài không thể thấy tình hình bên trong.
Cảm giác sau lưng có người đến gần, thân thể công tước Otto cứng đờ, ngẩng đầu nhìn qua. Ông ta lo ngóng tiếng bên trong quá nên quên mất mình đang đứng bên ngoài, lỡ có ai thấy bộ dạng lúc này của ông ta thì mặt mũi biết để đâu cho hết!
Từ từ ngẩng đầu lên nhìn, ngoài mặt thì trông ông ta không có chút khác lạ nào nhưng thật ra nội tâm đã nghĩ đến mọi biện pháp ứng phó, đang định kiếm cớ để người ta không hiểu lầm về mình thì chợt nhận ra đó là đứa cháu ngoại mình yêu thương nhất, thế là ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Sao tới sớm thế?”