“Một số cừu hận không có cách nào hóa giải được, Thừa Húc, em nghĩ anh sẽ là người hiểu rõ em.”

Ngay khi giọng điệu cứng rắn của Dương Thừa Húc rơi xuống, ánh sáng trong mắt Trần Nhật Linh lập tức biến mất, ngay cả đau đớn trên cánh tay đều không cảm giác thấy, cô ta cúi thấp đầu nằm ở trên giường.

Bác sĩ đến vô cùng nhanh, đang lúc Dương Thừa Húc còn muốn nói với cô ta mấy câu nữa thì bác sĩ đã từ từ đi vào.

Vẫn là kiểm tra trình tự và phương án quen thuộc, Dương Thừa Húc trầm mặc đi theo y tá đằng sau, Trần Nhật Linh mím môi không nói.

Bầu không khí giữa hai người lập tức như đông cứng lại, y tá có chút không được tự nhiên đẩy xe lăn muốn đi nhanh hơn một chút, lại vô luận như thế nào đều không thoát khỏi người đàn ông đi theo bên cạnh. Trong lúc bế tắc như vậy, thì tất cả hạng mục kiểm tra cũng đã xong, khi chờ đợi kết quả, vẫn là Dương Thừa Húc không nhịn được, ngồi xổm ở phía trước xe lăn của Trần Nhật Linh, nắm chặt tay của cô ta, thâm tình chân thành nhìn cô ta.

“Nhật Linh, anh nghĩ em muốn sống như thế nào không trọng yếu, quan trọng là … em nghĩ muốn dạng sinh hoạt như thế nào? Con người không thể sống ở bên trong báo thù cả đời này, chúng ta cũng nên tìm mục tiêu cho mình, cho mình một ý nghĩa để sống sót.”

Vừa nói, một bên anh ta giúp cô ta làm vuốt lại lọn tóc bị rơi ở trên trán, Dương Thừa Húc nghiêng đầu, cười cười nhìn về phía cô ta, một lần nữa đứng về chỗ cũ.

Không đợi anh đứng vững, Trần Nhật Linh mím môi vươn tay đến gần, kéo lấy vạt áo của anh ra nhẹ nhàng lắc.

Bị bất thình lình ngoài ý muốn bị đập đầu, một lúc sau Dương Thừa Húc cũng không phản ứng kịp, cho đến khi hành động kéo vạt áo của người phụ nữ càng ngày càng thô bạo thì anh ta mới kịp phản ứng, vội vàng đi đến trước mặt cô từ từ ngồi xổm xuống.

“Nhiều khi em muốn và những gì em có thể nhận được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho nên có lẽ trước đó em đã học được, nghĩ muốn có gì đó thì bản thân phải liều mạng đi tranh giành. Em không có lòng dạ như cá muối bỏ bể, nhưng nếu như đây là của ước muốn của anh thì em sẵn sàng đi thử.”

Câu nói này vừa mới dứt, Trần Nhật Linh lập tức buông hai tay ra nhắm hai mắt lại. Nhiều lần như vậy, một trái tim sớm đã bị tổn thương thương tích đầy mình, sau chuyện lần này, tình yêu đối với người kia xem như đã hoàn toàn buông bỏ. Lần đầu tiên Trần Nhật Linh nhìn thẳng vào người đàn ông đứng ở bên cạnh cô, cô có chút không đành lòng để cho anh thất vọng, cô kiên nhẫn cẩn thận nói một lần.

“Nhật Linh, em nói như vậy anh rất vui vẻ, tất cả chuyện cũ đều đi qua, chúng ta sẽ tìm một nơi có phong cảnh đẹp một chút, một ít địa phương ẩn dật, sinh sống một mình đến già được không?

Giấc mơ đã được công nhận, đặc biệt là được người mình yêu đồng ý, xưa nay tâm trạng của Dương Thừa Húc chưa từng tốt như vậy, coi như chờ đợi tại chỗ gần một giờ, tâm tình của anh ta cũng không thay đổi chút nào.

Kết quả kiểm tra không có vấn đề, chỉ là miệng vết thương trên tay cần thay thuốc định kỳ, qua một thời gian ngắn nữa thì cắt chỉ, những thứ khác không có vấn đề, chỉ là bởi vì trước đó chịu đói cho nên dinh dưỡng không đầy đủ mà thôi.

Sau khi bác sĩ cầm một tập báo cáo dầy cộp xem kỹ càng từng chút một rồi dặn dò Dương Thừa Húc xong mới miễn cưỡng cho về.

“Khi nào thì về nước?”

Trên đường trở về, Dương Thừa Húc đuổi y tá đẩy xe lăn đi để mình tự tay đẩy.

Trần Nhật Linh biết rõ thân thể của mình bây giờ nhất định là không ngồi máy bay được, nhưng trải qua một cuộc nói chuyện trước đó, tình cảnh của Dương Minh Hạo quả thật có chút đáng lo ngại, cô ta không muốn Dương Thừa Húc có tiếc nuối nên mới thúc giục anh ta nhanh chóng quay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play