Chờ mãi không thấy cô trả lời, NhanHướng Minh hơi thất vọng, có điều cậu bé lấy lại tinh thần rất nhanh, cậu bưng Nhancháo đến, rồi bày các món ăn kèm ra trên bàn, sau đó còn tự giác leo lên giường ngồi, nhường ghế lại cho NhanKiến Định.
Nhận lấy cháo Hướng Minh đưa tới, Nhan Nhã Quỳnh híp mắt nhìn cậu cười, nói một tiếng cảm ơn, rồi từng muỗng từng muỗng ăn vào trong miệng.
Cháo do mình múc được mẹ ăn rất vui vẻ, điều này đã khiến NhanHương Minh dễ chịu hơn không ít, đây có lẽ là lần tách ra dài nhất của hai mẹ con kể từ khi cậu sinh ra đến giờ. NhanHướng Minh ngắm nhìn mẹ thế nào cũng thấy không đủ, nên hai tay dứt khoát chống lên gò má rồi nằm sấp trên bàn.
“Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy? Do quá nóng sao?”
Cậu càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn, Hướng Minh nhăn mũi quan sát kỹ trong chốc lát mới phát hiện, thì ra gương mặt mẹ có chút ửng đỏ không bình thường.
Nghĩ đến lúc này mẹ còn bệnh, trong lòng cậu chợt hoảng hốt, lập tức kêu lên.
Vừa nghe NhanHướng Minh hỏi như vậy, một ngụm cháo Nhan Nhã Quỳnh vừa ăn vào liền bị sặc ra, ho đến mặt đỏ bừng vẫn lắc đầu biểu thị mình không sao.
Giang Anh Tuấn vui vẻ xem kịch hay, nhưng cũng rất đau lòng, tiến lên phía trước hai bước, nhẹ nhàng giúp cô thuận khí, đợi cô tốt hơn một chút mới bưng nước ấm đưa tới bên miệng cô, từng chút từng chút đút cô uống hết, trong lòng mới hơi dịu lại được.
NhanKiến Định đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, trong mắt tràn đầy trêu chọc, trước đó anh còn lo lắng không biết Giang Anh Tuấn có thể chăm sóc tốt cho em gái yếu ớt mỏng mảnh của mình hay không, nhưng hiện tại xem ra giao cho anh là hoàn toàn không có vấn đề gì. Anh ta định tiến lên trêu chọc vài câu, thì cửa phòng chợt truyền đến tiếng động.
Tuy âm thanh không lớn nhưng lại làm cho bốn người trong phòng đều đồng thời ngừng lại động tác trên tay, bốn cặp mắt thẳng tắp nhìn sang.
Lê Quốc Nam vốn đã đứng tại cửa ra vào hồi lâu không dám tiến vào, vừa đẩy cửa liền bị bốn ánh mắt chăm chú nhìn tới, kém chút nữa đã trực tiếp đóng sập cửa lại bỏ trốn, nhưng cũng may trái tim anh ta đủ kiên cường, miễn cưỡng ổn định lại thân thể, sắc mặt đỏ rực đi vào bên trong.
Vừa đi vừa lắp ba lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi thấy mọi người đều ở chỗ này, anh Định nói là, là cô Nhanđã cứu tôi, nên tôi cũng có chút lo lắng, cho nên, tới thăm, mọi người không cần để ý đến tôi, tôi tới thăm một chút sẽ đi liền!”
Xe lăn dừng lại ở nơi cách Nhan Nhã Quỳnh khá xa, nhưng gần sát bên người NhanKiến Định, Lê Quốc Nam nuốt một ngụm nước miếng, xoa xoa gò má nóng rực của mình, cúi thấp đầu, căn bản không dám nhìn chủ nhân của bốn ánh mắt đối diện.
Trong lúc nhất thời, Nhan Nhã Quỳnh không kịp phản ứng, tay chỉ vào Lê Quốc Nam, người mà ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, sắc mặt chợt đỏ bừng nhưng lại không thể thốt ra câu nào, ngón tay khẽ run lên, nhìn qua Giang Anh Tuấn rồi bỗng rơi nước mắt.
“Do tác dụng phụ của thuốc nên dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, chỉ có một nửa khả năng có thể phục hồi.”
Giang Anh Tuấn thở dài, kéo tay cô gái nhỏ về lại trong ngực mình, chuyện này anh không muốn giấu cô, sớm hay muộn cô cũng sẽ nhận ra mà thôi.
“Nhã Quỳnh em đừng buồn, mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì xấu, ký ức trước kia quá khổ sở, cậu ấy như bây giờ rất tốt, em đừng áy náy cũng đừng thương tâm. Những cảm xúc này lẽ ra phải là của anh mới đúng.”
NhanKiến Định chuyển bước chân đi đến gần Lê Quốc Nam hơn một chút, một tay khoác lên xe lăn của anh ta, tay kia thì siết chặt thành nắm đấm.
Nhan Nhã Quỳnh trầm mặc một lát mới đáp: “Mất trí nhớ cũng tốt, về sau sẽ càng tốt hơn!”
Rõ ràng là lời nói với Lê Quốc Nam, nhưng ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm NhanKiến Định. Mặc dù lúc nói chuyện trên mặt anh trai vẫn mang theo ý cười nhưng cô biết, xảy ra chuyện như vậy, kỳ thật người khổ sở nhất chính là anh trai của cô.