Bị quăng đến bên vách tường, trong chốc lát lão bác sĩ không kịp phản ứng, nhiều năm như vậy, từ sau khi ông ta nổi tiếng khắp quốc tế cho tới bây giờ chưa từng có ai dám đối xử với ông ta như vậy, trên mặt ông ta biểu hiện sự dữ tợn trong chớp mắt, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bộ dáng hiền hòa, sửa nhanh lại cổ áo rồi bước về phía phòng bệnh: “Sau khi tiêm vào đại khái hai đến ba giờ sau sẽ tỉnh, có điều cơ thể của người bệnh vừa tỉnh lại tương đối yếu, có thể không duy trì được bao lâu sẽ lại ngủ tiếp, đây là hiện tượng bình thường, mọi người không cần lo lắng.”

Lấy ra lọ thuốc màu vàng nhạt, động tác lão bác sĩ thuần thục giúp Nhan Nhã Quỳnh tiêm vào, sau khi kiểm tra lại các chỉ số, xác định không có vấn đề mới xoay người đi ra.

“Chờ sau khi tỉnh lại là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường, mọi người muốn ở lại cũng được, nhưng phải vô cùng chú ý đến thân thể và cảm xúc của bệnh nhân, di chứng rất có thể sẽ xuất hiện ở phương diện thần kinh, chúng tôi còn đang nghiên cứu, nhanh nhất cũng phải một tuần mới có thể cho mọi người biết kết quả.”

Dặn dò mọi thứ rõ ràng xong, dưới ánh mắt như nhìn người chết của Giang Anh Tuấn, lão bác sĩ mới dẫn Vũ Nguyên Hải trở lại văn phòng trước đó.

Lần này, ngược lại Ôn Hàng Dương không có đi theo, chỉ đứng trước cửa kính, quét mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh, sau đó cúi đầu dựa mạnh vào trên vách tường.

“Lần này Nguyên Hải đã làm hơi quá đáng, tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi chi phí chữa trị của cô Nhanvà ông Lê, cùng với phí tổn thất tinh thần và lương nghỉ việc. Đồng thời, hợp đồng hợp tác khai thác mỏ kim cương với gia tộc Otto trong quý này, tôi cũng sẽ nhường lại ba mươi phần trăm lợi nhuận.”

Có người thừa kế bí mật của gia tộc Otto đang ở đây, Ôn Hàng Dương cũng không muốn trở thành kẻ địch với NhanKiến Định, nếu đây chỉ là chuyện của nhà họ Giang thì anh ta đã không cần phải phí hết tâm tư như thế.

“Theo tôi thấy ông ngoại thích nhất là cô cháu gái này, em gái của tôi đáng giá hơn ba mươi phần trăm lợi nhuận của mỏ kim cương nhiều đấy.”

NhanKiến Định hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi đứng ra nói.

“Ngài Tô, trên đời này không có cái gì gọi là kẻ thù vĩnh viễn, muốn thừa kế gia tộc Otto không phải chuyện đơn giản, những người con trai con gái của ông ngoại anh kia, trong thời gian ngắn chỉ sợ anh khó mà giải quyết ổn thỏa. Nếu anh thật sự muốn so đo, vậy tôi cũng sẽ không ngại bắt tay với bọn họ…”

Ôn Hàng Dương khẽ cười một tiếng, nhướng mi, lạnh lùng nhìn người thừa kế vẫn còn tương đối non nớt trước mặt.

“Anh muốn hợp tác với ai là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Hiện tại, đối với anh, tôi có thể không phải đối thủ, nhưng chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi vẫn sẽ từng bước trèo lên trên, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi nhất định sẽ giẫm đạp anh dưới lòng bàn chân của mình, giết chết Vũ Nguyên Hải, báo thù cho Quỳnh Quỳnh.”

Giang Anh Tuấn nhìn chòng chọc vào Ôn Hàng Dương, nếu ánh mắt có thể giết người, thì e rằng người đối diện đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

“Cơn giận của ngài Giang vẫn còn lớn như vậy à, hay là vậy đi, mỏ kim cương ở Nam Phi kia tôi sẽ tặng cho cô Nhan Nhã Quỳnh, coi như bồi thường việc Nguyên Hải đã làm bậy, nếu các người vẫn còn không hài lòng, thì chúng ta có thể tiếp tục thương lượng”

Mặt mũi Ôn Hàng Dương tràn đầy vẻ không thèm quan tâm, nhà họ Giang ở Hải Phòng đối với anh ta mà nói thực tế không đáng nhắc tới, gia tộc chỉ mới phất lên chưa được bao lâu, chịu khuất nhục nhiều năm như thế, căn bản không đủ gây sợ hãi. Thế nhưng người bị tổn thương trong đó lại chính là cháu ngoại gái của gia tộc Otto, còn có thể là người mà công tước yêu thích nhất, nếu không anh ta cũng không cần khiến bản thân phải đến nơi thấp kém như thế này.

“Ôn Hàng Dương…”

“Chờ em gái của tôi tỉnh lại, rồi ngài Ôn tự mình tìm ông ngoại nói chuyện đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play