Biết rằng sau khi Lê Quốc Nam mất trí nhớ, NhanHướng Minh sẽ cảm thấy mất mát, rất nhiều chuyện tốt đẹp, đợi cậu bé lớn lên có lẽ sẽ quên đi, thế nhưng ký ức của người trưởng thành đã ổn định rồi, bây giờ lại mất đi ký ức, không nhớ được một ai…

“Hướng Minh, con người phải nhìn về phía trước, chuyện đã qua thì đã qua rồi, bây giờ con vẫn còn nhỏ, anh ta không nhớ những chuyện trước kia, nhớ những chuyện sau này là được rồi.”

Cậu bé rất nhạy cảm với chuyện tình cảm, hay để tâm đến chuyện vụn vặt, không kịp kéo cậu bé lại, để cậu bé luôn nghĩ lung tung, lâu dần, sợ rằng muốn uốn nắn cũng không được nữa.

Nhìn thấy hình như cậu bé vẫn chưa hiểu ra, Giang Anh Tuấn sắp xếp lại từ ngữ của mình, tiếp tục nói: “Huống hồ bác sĩ đã nói rồi, còn năm mươi phần trăm có thể hồi phục, cảm tình sau một thời gian dài tiếp xúc sẽ không dễ biến mất như vậy, sẽ không có chuyện Lê Quốc Nam không thích con, Hướng Minh là một cậu bé được rất nhiều người yêu thích.”

Tính ra đây là lần đầu tiên Giang Anh Tuấn an ủi người khác, vắt hết óc, miệng cũng nói hết những lời đã nghĩ được, tạm thời nhìn cậu bé có vẻ tốt hơn một chút, anh thầm thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, kéo tay cậu bé đi vào.

Những chuyện như an ủi người khác, quả nhiên còn mệt hơn là tăng ca cả một tuần…

Nghe lời của Giang Anh Tuấn, NhanHướng Minh dễ chịu hơn rất nhiều, tinh thần của cậu bé vui vẻ hơn, kéo anh chạy về phía trước.

Có rất nhiều thứ phải kiểm tra, thế nhưng cũng rất nhanh, hai người dây dưa một thời gian, Lê Quốc Nam đã được đẩy sang một phòng khác để kiểm tra, khó khăn lắm mới chạy qua được với đôi chân ngắn của mình, còn chưa được nghỉ một lát lại phải chạy tiếp, biểu cảm của NhanHướng Minh như sụp đổ, cam chịu đi theo sau, nhìn vô cùng đáng thương, giống như một giây sau là có thể khóc ra vậy.

Giang Anh Tuấn thấy vậy thì buồn cười, cũng không nỡ để cậu bé phải mệt, anh ôm cậu bé đặt lên chân mình, để cậu bé bám vào cổ mình, điều khiển xe lăn đi theo, xe lăn của anh được sản xuất rất đặc biệt, hai người ngồi lên trên cũng không sao, lúc này cậu bé không lẽo đẽo đi theo sau nữa lại nhanh hơn rất nhiều, không lâu sau đã theo kịp những người phía trước.

Bác sĩ không đi theo, cả đường chỉ có y tá và hộ lý xử lý công việc, hai tay NhanHướng Minh ôm vào cổ Giang Anh Tuấn, sắc mặt hơi hồng lên, vui vẻ nhìn Lê Quốc Nam đang lấy máu.

Hóa ra được bố bế trong lòng là như thế này! Cảm giác rất chắn chắn, không giống một chút nào với cảm giác thơm thơm mềm mềm trong lòng mẹ, thế nhưng rất thích, tuy rằng lúc được bế lên đập vào mũi có chút đau, thế nhưng trong lòng bố vẫn rất thích…

Cậu bé vui vẻ từ sâu trong đáy lòng, biểu cảm trên mặt không giấu được, Giang Anh Tuấn có thể nhỉn rất rõ, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, bàn tay ôm bên hông cậu bé cũng chặt hơn một chút.

Cơ thể của trẻ nhỏ mềm mại, dường như còn vương mùi sữa, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên anh ôm trẻ em, cảm giác không tồi, nếu như NhanHướng Minh có thể cùng anh lớn lên từ nhỏ, vậy thì tốt quá rồi!

Các thủ tục kiểm tra vô cùng nhàm chán, Lê Quốc Nam liếc mắt nhìn hai bố con ở ngoài cửa, nhìn thấy bộ dạng thân thiết của bọn họ thì cảm thấy không vừa mắt, quay đầu lại, không muốn nhìn về bên ấy nữa.

Kiểm tra xong, tất cả mọi báo cáo đều có rồi, bác sĩ lại đến một lần nữa, đã qua giờ ăn cơm, Giang Anh Tuấn không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục đợi, đưa cậu bé quay đi ăn cơm, mấy ngày gần đây tâm tình anh đều đặt ở Nhan Nhã Quỳnh, chuyện ở công ty giao cho Lâm Tiến Quân, trừ khi có chuyện lớn cần anh giải quyết, nếu không anh sẽ ở bệnh viện cả ngày để trông nom.

Ăn cơm xong, sau khi dỗ NhanHướng Minh đi ngủ một lúc, anh đi đến trước phòng bệnh của Nhan Nhã Quỳnh, im lặng nhìn cô, mới đưa NhanHướng Minh đi thăm Lê Quốc Nam.

Khi bọn họ đến, bác sẽ đã ở đó rồi, đang vây quanh giường bệnh kiểm tra và báo cáo lần cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play