Bây giờ người này đang ở đây, Hướng Minh lại gặp nguy hiểm, nếu giao cậu bé cho anh ta, đương nhiên là an toàn nhất.

“Lẽ nào anh không sợ tôi bắt tay với Vũ Nguyên Hải để chống lại anh sao? Anh NhanKiến Định không có chút phòng bị nào sao?”

Động tác của NhanKiến Định như đã hẹn trước với Ôn Hàng Dương, anh ấy ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng tâm trạng không tồi.

“Anh Dương, tôi tin vào nhân phẩm của anh, Nhã Quỳnh được cứu ra đã chứng minh được điều ấy, em gái tôi từ nhỏ đã được gia đình chiều hư rồi, không biết được hiểm ác ở nhân gian và trời cao đất dày, thế nhưng bây giờ cô ấy xảy ra chuyện, Hướng Minh là mạng của cô ấy…”

Chuyện làm khó người khác như này, NhanKiến Định không nói tiếp nữa, chỉ bất đắt dĩ cười với Ôn Hàng Dương, cúi đầu uống trà.

Im lặng hồi lâu, nụ cười trên mặt Ôn Hàng Dương dần dần bình thường lại, hai tay anh ta khoanh trước ngực dựa vào sô pha, nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu: “Bảo vệ một đứa trẻ nhỏ đương nhiên không có vấn đề gì, có điều tôi có một yêu cầu.”

Từ từ ngồi thẳng dậy, Ôn Hàng Dương chỉnh lại quần áo hơi nhăn, bôn ba suốt đêm, bây giờ trạng của anh ta không phải là tốt nhất, mặc dù đang chú ý, quần áo nhăn dúm dó lại, nhìn có cảm giác sa sút tinh thần.

“Anh nói đi.”

Lần này là anh ấy yêu cầu quá đáng, nếu có thêm yêu cầu gì, NhanKiến Định lại vui mừng hơn rất nhiều.

“Tìm được Vũ Nguyên Hải, sau khi yêu cầu cậu ta đưa ra thuốc giải, tôi hy vọng các người giao cậu ta cho tôi xử lý, tôi có thể đảm bảo cả đời này cậu ta không thể xuất hiện trước mặt Nhan Nhã Quỳnh được nữa.”

Trong mắt Ôn Hàng Dương có một tia khó hiểu, anh ta cúi đầu im lặng uống một ngụm trà.

“Việc này…”

NhanKiến Định chau mày, không nghĩ anh ta lại đưa ra yêu cầu như vậy, đắn đo một lúc, mở miệng thăm dò: “Tôi xin được hỏi một câu, giữa anh và Vũ Nguyên Hải có việc gì…”

“Thứ lỗi cho tôi không thể trả lời, đây là việc riêng của tôi, nếu anh muốn tôi bảo vệ đứa bé, tôi chỉ có một điều kiện như vậy, đương nhiên, anh có lẽ cũng biết, chỉ cần tôi muốn, tôi có hàng nghìn cách để âm thầm đưa Vũ Nguyên Hải đi.”

Ôn Hàng Dương nhếch mày hất cằm với NhanKiến Định, trong ánh mắt của anh ta toàn là sự ngạo mạn, những lời Ôn Hàng Dương nói không phải giả, nếu không phải có những chuyện không được lộ ra, bắt Vũ Nguyên Hải không cần phải tìm người hợp tác, anh ta đã bắt tên điên đó về nhà từ lâu rồi…

Càng nghĩ trong lòng càng ngứa đến khó chịu, Ôn Hàng Dương nghiến răng, nhìn chén trà trong tay, nhìn đến thất thần.

NhanKiến Định ngây ra một lúc, vô thức quay đầu lại, quả nhiên ở cầu thang tầng hai, cái đầu nhỏ của NhanHướng Minh đang dựa vào tường, hai con mắt sáng nhìn sang bên này, biểu cảm trên mặt đông cứng lại, thậm chí nhìn cậu bé còn có vẻ tủi thân và thấp thỏm.

Từ nhỏ NhanHướng Minh đã vô cùng thông minh, NhanKiến Định biết chuyện này không thể giấu được cậu bé, anh ấy vẫy tay về phía cậu bé.

Cậu bé nhìn thấy bác gọi mình, đôi chân nhỏ như viên đạn, xông từ ngoài cầu thang vào, chui vào lòng NhanKiến Định, hai tay ôm lấy cổ anh ấy, khóc nức nở, còn có chút tủi thân:

“Bác, bố mẹ không cần cháu nữa, bác cũng không cần cháu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play