Cô ta làm như thế trong một khoảng thời gian rất lâu, dường như rốt cuộc cũng đã tìm được một chỗ làm cho cô ta hài lòng.
Sắc mặt của Trần Nhật Linh không thay đổi đâm một phát vào đùi của Lê Quốc Nam.
Máu tươi phun tung tóe ra ngoài, mặt mũi cô ta tràn đầy vết máu, Trần Nhật Linh cảm thấy ghét bỏ giơ tay ra lau đi, đưa tay rút dao ra định đâm xuống chỗ khác.
Nhan Nhã Quỳnh ở cách đó không xa trông thấy cảnh này thì sắc mặt tái nhợt.
Cô khó khăn đứng dậy, dùng hết sức bổ nhào qua, tay không cầm lấy dao găm mà Trần Nhật Linh đâm xuống, đau đớn làm cho cô nghiến răng nghiến lợi.
“Trần Nhật Linh, có chuyện gì thì cô hãy trút lên tôi này, bắt nạt một bệnh nhân cơ thể yếu ớt đang dưỡng bệnh thì có gì hay!”
Hai tay dính đầy máu tươi, Nhan Nhã Quỳnh cảm giác dao găm trong tay vẫn còn đang di chuyển xuống dưới, chỉ có thể nhịn đau mà nắm lấy nó thật chặt.
truyện tiên hiệp hay
Trần Nhật Linh cười lạnh một tiếng, đột nhiên duỗi một tay ra đẩy Nhan Nhã Quỳnh một cái, không hề e ngại rút dao từ trong tay cô ra giống như là không nhìn thấy máu tươi đầy trên tay cô.
Cô ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, lấy giấy ra lau máu trên dao.
“Nếu cô đã tốn công tìm cách để cho Anh Tuấn biết được như vậy.
Tốt thôi, đương nhiên tôi sẽ thỏa mãn cô, chỉ mong đến lúc đó cô vẫn có thể kiên cường như bây giờ.”
Sau khi xoay đầu qua, Trần Nhật Linh chớp chớp mắt với Nhan Nhã Quỳnh, khóe miệng cô ta nhếch lên, bật cười như kẻ điên.
Cô ta mặc kệ Nhan Nhã Quỳnh đang nằm liệt trên mặt đất, ném mạnh con dao trên tay xuống rồi mới ngồi trở lại trên ghế.
Nhan Nhã Quỳnh chỉ có thể tách hai tay ra, cổ và hai tay cô đau đớn, vô lực ngồi ở bên trong vũng máu.
Trần Nhật Linh liếc mắt sang một chút, vệ sĩ đi lên trước mang bịt mắt cho cô, kéo cô đi đến chỗ khác.
Lê Quốc Nam mất máu quá nhiều, ý thức bắt đầu trở nên mơ màng, máu ở trong vết thương ở trên đùi vẫn còn đang chảy ra ngoài.
Chu Văn núp ở phía sau nhìn không nổi nữa, run rẩy bò lên cầm máu qua loa cho anh ta.
Trong một căn phòng rộng rãi, trong lòng Dương Thừa Húc đã nóng như lửa đốt.
Hai tay anh ta chắp ở sau lưng, liên tục đi lòng vòng ở trong phòng, hai mắt lại chỉ nhìn về phía cửa, không dám thả lỏng dù chỉ trong một giây.
Cửa bị gõ một cách nhẹ nhàng, Trần Nhật Linh dẫn mấy người đàn ông xa lạ bước vào, lao vào trong cái ôm của Dương Thừa Húc.
Cả ngày rồi cô ta chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc nãy khi còn ở trên đường đã ngủ thiếp trên xe một lát, lúc này không còn chút tâm trạng nào.
Thậm chí cô ta còn không còn để ý đến cơn đau đớn ở hai chân mà bổ nhào vào trong lồ ng ngực của Dương Thừa Húc, cọ cọ vào cổ của anh ta, ngáp một cái.
Được ôm, Dương Thừa Húc cười xán lạn, vội vàng ôm lại người bạn gái ngoan ngoãn của mình, nhẹ nhàng xoa đầu của cô ta: “Sao em lại đi lâu như vậy? Lúc nãy, anh còn phát hiện gần đây xung quanh nhà chúng ta ngày càng xuất hiện nhiều người xa lạ, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Thoải mái co người lại ở trong ngực Dương Thừa Húc, Trần Nhật Linh tạm thời không muốn suy nghĩ về những vấn đề bực mình đó nữa.
Giang Anh Tuấn đã biết được cô ta đưa Nhan Nhã Quỳnh và Lê Quốc Nam Quan đi đâu, nhưng trước mắt đối với cô ta xưởng chế thuốc này đã là nơi tốt nhất để giấu người, dù Giang Anh Tuấn có tới, xưởng chế thuốc của cô ta thà chết cũng không nhận thì chắc chắn sẽ không có ai có thể biết đi tìm người ở đâu và thế nào.
“Mấy ngày nữa chúng ta dọn nhà đi, xung quanh đây càng lúc càng nhiều người, em thích yên lặng hơn.”
Cơ thể được ôm thả lỏng hơn rất nhiều, chỗ đau ở đầu gối bắt đầu hiện ra, Trần Nhật Linh nhe răng trợn mắt buông Dương Thừa Húc ra.
Đặt mông ngồi ở trên giường, khó khăn nhấc ống quần lên, vết thương được băng bó kĩ ban đầu giờ nay đã thay đổi hoàn toàn.
Máu thấm cả ra ngoài băng gạc, trông có vẻ khá là nghiêm trọng..