“Được, nếu như con đã có ý chí chiến đấu như vậy, ông đương nhiên sẽ yên tâm, ông đã già rồi, không còn giúp con được nhiều năm nữa, Kiến Định, chuyện ở đây kết thúc, ông mong con có thể nhanh chóng trở về nước cùng ông, rất nhiều chuyện không thể làm được ở Hải Phòng, con cần phải mở rộng tầm mắt.
”
NhanKiến Định giương mắt nhìn công tước Otto, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Là người thừa kế của gia tộc Otto, Hải Phòng quả thật quá nhỏ bé, thế nhưng nơi này là nơi anh ấy đã trải qua trăm nghìn cay đắng, bày mưu tính kế rất nhiều ngày đêm, liều mạng đến đầu rơi máu chảy mới có thể đứng vững.
Bây giờ muốn anh ấy phải đi, rời khỏi nơi mà anh ấy sinh sống từ nhỏ, anh ấy có chút không nỡ…
Sau một hồi lâu im lặng, NhanKiến Định mím môi, đột nhiên mỉm cười: “Được, đợi mọi chuyện kết thúc chúng ta cùng rời đi.
Có điều, trước lúc ấy, con vẫn còn một số chuyện chưa làm, cần ông chờ con mấy ngày nữa.
”
Nhìn NhanKiến Định, công tước Otto cuối cùng cũng thở phào, ngập ngừng mấy lần mới nói: “Nhiều nhất ông chỉ có thể cho con một tháng.
”
“Đủ rồi, ông trở về nghỉ trước đi, chuyện của gia tộc đợi đến khi xử lý chuyện của Dương Minh Hạo xong, chúng ta từ từ nói.
”
Anh ấy ngước mắt lên, gương mặt tinh xảo như tạc tượng, mang theo ý cười, trong mắt đều là ánh sáng, giống như đang giấu ở trong viện bảo tàng, bảo vệ tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất, làm người khác muốn lại gần, thế nhưng lại không dám lại gần.
“Vậy ông đi trước đây.
”
Công tước Otto nói xong, đẩy cửa rời đi.
Ngồi ở trên giường, nhìn công tước Otto rời đi, NhanKiến Định nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng mặt trời bên ngoài đang chiếu rực rỡ, lúc này những quán ăn ở xung quanh bệnh viện vô cùng náo nhiệt, tuy rằng có hơi xa một chút, nhưng mọi người vẫn ríu rít gọi nhau như chim sẻ.
Ánh nắng tươi đẹp như một bức tranh, trong khoảnh khắc cuối cùng của ngày hè, chậm rãi tỏa ra.
“Mùa thu sắp đến rồi.
”
Nhìn một chiếc lá đang ngả vàng, NhanKiến Định mím môi lại, cảm xúc trong mắt có hơi phức tạp.
Ở bên kia đại dương, lúc này Giang Anh Tuấn vừa đặt chân lên thành phố mà Trần Nhật Linh đang ở, một thành phố nhỏ tinh xảo diễm lệ, những ánh đèn vàng đan lẫn nhau, những bông hoa rực rỡ sắc màu ở khắp nơi, người người đi lại, trên mặt đều mang theo nụ cười.
Một thành phố nhìn bề ngoài trông thật vui tươi.
“Chủ tịch, Trần Nhật Linh có hoạt động bất thường, sau khi cô ta ra ngoài, cả một buổi tối không thấy trở về, Dương Thừa Húc đang tìm kiếm người ở khắp nơi, dường như cũng không biết rốt cuộc cô ta đang ở đâu, có cần phải cho người đi theo Dương Thừa Húc không?”
Xe vừa dừng chưa được một phút, trợ lý đã mở mắt ra, trong mắt anh ta đầy những tia máu, ngáp một cái, lau hết nước mắt, trợ lý mở điện thoại ra bắt đầu báo cáo tình hình.
“Tại sao lại không đi theo Trần Nhật Linh.
”
Tuy nói anh ở đây đúng là không có thế lực gì, thế nhưng những người anh phái sang đều những là người có năng lực của Sunrise, ngay cả những người này cũng không đuổi theo được Trần Nhật Linh, muốn dựa vào Dương Thừa Húc tìm người, đúng là nói chuyện viển vông.
“Bên cạnh Trần Nhật Linh hình như còn một đám người khác, bọn họ rất hung hăng, đã dặn người đi theo, thế nhưng bây giờ ngay cả đối phương là nam hay nữ, có bao nhiêu người chúng ta cũng không biết, đám người đó có lẽ đã được huấn luyện chuyên nghiệp…”
Nhìn thấy trong điện thoại càng ngày càng nhiều những thông tin không đáng tin, trợ lý nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng biến mất trong không khí.