“Quả thật là do ông, là do ông không bảo vệ Yelis đàng hoàng, chính ông đã hại chết nó…”
Nghĩ thông suốt điều này xong, sắc mặt của công tước Otto tái nhợt với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nếp nhăn trên mặt cũng càng trở nên sâu hơn, trông như đã lập tức già đi mười tuổi.
Công tước Otto tựa ở trên ghế sa lon, không khống chế được làm album ảnh trong tay rơi trên mặt đất.
NhanKiến Định thở dài, đưa tay nhặt album ảnh lên, cẩn thận vỗ vỗ tro bụi phía trên, rất kiên nhẫn nhặt từng tờ từng tờ sang.
Hầu như tất cả những tấm ảnh đều là ảnh cả gia đình bốn người cười nhẹ nhàng, địa điểm có thể khác nhau nhưng người vẫn luôn như nhau, cùng một khuôn mặt tươi cười.
Khóe mắt của NhanKiến Định đỏ hoe, cẩn thận khép album ảnh lại, nhắm hai mắt lại để điều tiết cảm xúc một chút.
“Ông ngoại đã tìm ra manh mối liên quan đến Dương Minh Hạo rồi à? Hay là đã tìm ra manh mối liên quan đến việc mấy đứa con trai của ông hại chết cha mẹ con như thế nào rồi ạ?”
Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, bắt đầu từ giây phút bố mẹ của anh qua đời, chuyện quan trọng nhất trong cả đời anh chính là báo thù, dù như thế nào, dù là ai.
Chỉ cần là người đã tổn thương bọn họ thì tất cả đều đáng chết!
“Đã có một ít đầu mối, hẳn hai ngày sau sẽ có thể điều tra rõ ràng tất cả.
Có điều muốn điều tra mấy đứa con trai kia của ông cũng không dễ.”
Mím môi lắc đầu, công tước Otto tựa ở trên ghế sô pha, khuôn mặt có chút nặng nề.
“Mấy năm nay mặc dù ông nắm giữ nhiều quyền thế, nhưng tên tuổi của ông đã giúp cho bọn nó thuận lời rất nhiều trong mọi mặt.
Bây giờ bọn nó đã phát triển như thế nào ông cũng không rõ ràng, muốn điều tra rõ, hẳn không thể làm được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.”
Cho đến bây giờ ông vẫn chưa biết người nào, bao nhiêu người tham gia vào chuyện này.
Nếu trong đó chỉ có một đứa tham gia thì còn tốt, nếu như là tất cả mọi người, vậy dù ông có muốn báo thủ, ít nhất cũng sẽ bị nhổ một lớp da.
Suy đi nghĩ lại, trong mắt công tước Otto trong mắt đột nhiên bắn ra một tia sáng, nhìn thẳng về phía NhanKiến Định.
“Ông ngoại có gì muốn nói thì đừng ngại, cứ nói thẳng đi.”
Ánh mắt sáng như thế đặt ở trên người mình, sắc mặt của NhanKiến Định mặt không thay đổi nhìn trở lại, nhẹ nói.
“Không biết Kiến Định có hứng thú với gia tộc của ông không?”
Trên mặt của Otto xuất hiện một nụ cười, hai tay ông ta đặt trên chân, nói.
“Cảm thấy hứng thú thì sao, không có hứng thú thì sao?”
Híp mắt lại, NhanKiến Định chau mày, nhìn về phía công tước Otto đang ngồi ở cách đó không xa, luôn cảm thấy hình như chuyện đang phát triển theo chiều hướng mình không thể không chế được, đây không phải là dấu hiệu tốt.
“Nếu con cảm thấy hứng thú thì ông sẽ chuyển tất cả chín mươi phần trăm cổ phần tài sản và bất động sản dưới danh nghĩa của ông sang tên của con, đương nhiên ở trong đó con cần phải chia ra bốn mươi phần trăm ra cho em gái của con.
Ông sẽ giữ lại mười phần trăm để dưỡng lão, chờ ta chết rồi mười phần trăm còn lại cũng sẽ thuộc về con, đồng thời, con hãy tự báo thù cho cha mẹ mình, ông đã già, không còn thời gian mấy năm nữa.”
Sau khi nói xong, Otto không nói chuyện, híp hai mắt quan sát phản ứng của NhanKiến Định không chớp.
“Nếu ông ngoại cho con tất cả mọi thứ, còn tước vị thì sao? Ông ngoại có định cho con cả tước vị không?”.