Anh ta đưa tay gạt nước mắt, đã mấy chục năm rồi, rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ được nữa, nhưng cuộc sống toàn bạo lực, dơ bẩn, hỗn loạn, đã trở thành cơn ác mộng kinh khủng nhất có thể làm anh ta giật mình lúc nửa đêm.
“Tôi không biết thì ra cuộc sống của cậu đã từng như vậy.
Chuyện trước kia đã qua hết rồi, đừng nhắc đến nó nữa, bây giờ thì sao, có ước mơ gì không?”
Hai người đã làm việc với nhau nhiều năm như vậy, nhưng có lẽ hôm nay mà NhanKiến Định nói chuyện nhiều nhất.
Chu Thanh hơi mím môi, cười cười với NhanKiển Định, nước mắt đong đầy hai mắt, lấp lánh rạng rỡ.
“Tôi hi vọng TQT có thể phát triển hơn nữa, một đường thuận lợi, càng ngày càng tt..”
“Đây cũng là nguyện vọng của tôi.
Chu Thanh, cậu nghĩ kĩ đi, cá nhân cậu muốn gì không? Hay là cậu…”
“Thưa ngài, công tước bảo tôi đến thông báo cho hai người chuẩn bị một chút, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
NhanKiến
Định còn chưa dứt lời, đã có quản gia gõ cửa đến thông báo, ông ta có vẻ khá vội vàng, vừa nói hết lời đã lập tức bỏ đi.
“Chủ tịch, để tôi đỡ anh.”
NhanKiến Định còn chưa kịp nói xong thì đã bị thông báo của công tước Otto cắt ngang, anh hơi sửng sốt một chút, rồi dưới sự giúp đỡ của Chu Thanh, anh cũng chậm rãi rời khỏi giường.
“Những gì tôi vừa nói, hi vọng cậu sẽ suy nghĩ kĩ một chút.
Chu Thanh cậu đã đi theo tôi một thời gian rồi, có nguyện vọng thì cứ nói ra, tôi sẽ giúp cô hoàn thành.”
NhanKiến Định mím môi, hơi dựa vào tường, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt anh lại có vẻ ảm đạm.
Đột nhiên đổi thời gian đi sớm, sợ là trong lúc này đã có chuyện gì đó xảy ra, hi vọng là không phải ở thành phố Hải Phòng phát sinh vấn đề gì đó.
Công tước Otto có máy bay tư nhân của mình, toàn bộ hành trình của bọn họ rất suôn sẻ.
Từ lúc chuẩn bị đi cho đến khi cất cánh chỉ mất ba mươi phút, hiệu suất cao là rất rõ ràng.
“Công tước, có vài chuyện tôi còn chưa rõ låm, hi vọng ngài có thể giải đáp.”
Trong lòng vẫn còn lấn cẩn, nên NhanKiến Định vốn đang nhâm måt đột nhiên mở mắt ra, ngồi thâng người lên, nhìn sang người ngồi bên cạnh mình.
“Kiến Đinh, ông đã nói rồi, ông là bố của mẹ cháu.
Có phải cháu nên gọi ông là… Ông ngoại không?”
Công tước Otto đã bất mãn với xưng hô này từ lâu, nghe NhanKiến Định nói, ông ta chỉ nhắm mắt, hơi nhếch miệng đáp.
NhanKiến Định hơi khựng lại một chút.
Anh nhíu mày, hai chân vắt chéo, dựa người vào ghế, trong mắt anh xuất hiện vẻ lạnh như băng, ngay sau đó, anh lại nhắm mắt lại: “Nếu ngài cứ khăng khăng như thế, thì ông ngoại, con có chuyện không rõ, muốn hỏi ông một chút.
không biết ông có thể giải đáp cho con không?”
“Muốn hỏi chuyện ở Hải Phòng, hay là hỏi TQT bây giờ có còn tồn tại hay không?”
Công tước Otto thở dài yếu ớt.
Chỉ có điều, tư thế nằm trên ghế của ông ta vẫn không thay đổi, chỉ đưa tay ra sửa sang lại trang phục của mình và nói chuyện với NhanKiến Định.
NhanKiến Định “vâng”
một tiếng: “Cháu còn muốn biết bây giờ em gái cháu đang thế nào, lúc cháu đi có nói với em ấy là một tuần sau sẽ về, bây giờ đã hơn một tuần rồi, chắc là con bé rất lo lắng.”
“Đây chính là lý do mà cháu vội vàng trở về, thậm chí ngay cả việc cơ thể còn chưa khỏe hẳn sao?”
Hôm nay NhanKiến Định cứ đòi về, công tước Otto vốn không muốn lầm.
Nhưng bây giờ biết lý do rồi, ông ta không biết nên khóc hay nên cười.
“Cũng không hoàn toàn là vì Nhã Quỳnh.
Đã đi một thời gian dài như vậy rồi, cháu cũng nên về nước xem xét tình hình.
Dù sao thì có một số việc cháu cũng nên tự mình làm, thì mới có ý nghĩa.”.