Giang Anh Tuấn nhạy cảm như thế nào Nhan Nhã Quỳnh biết.
Lỡ như chuyện hôm nay cô khóc ở đây bị rò rỉ ra thì sau này muốn làm gì cũng khó khăn.
Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng xong Nhan Nhã Quỳnh cau mày, sửa sang lại mái tóc hơi xốc xếch, cô hơi cúi đầu xuống che đi hai mắt đỏ bừng, rồi đi về phía trước.
Tài xế hơi luống cuống đứng đó gãi đầu, nghĩ một lúc không nghĩ ra được gì, chỉ có thể đi theo cô.
Vào lúc này, Trần Nhật Linh đang trốn trong biệt thự oán giận.
Tưởng rằng lần này có thể thuận tiện giải quyết Trần Tuấn Tú và Nhan Nhã Quỳnh, về sau có Trần Hiền che chở thì cô ta có thể sống ở Hải Phòng ổn hơn một chút.
Không ngờ Trần Hiền cũng là một kẻ ngu ngốc, lại kéo theo cả mình vào, toàn bộ Phước Sơn bây giờ đã bị người khác thâu tóm, không có người chống đỡ cho, sau này cô ta phải sống ở Hải Phòng thế nào đây?
Huống hồ bây giờ Dương Minh Hạo còn đang truy tìm cô ta, chắc chắn Giang Anh Tuấn cũng sẽ không bỏ qua cho mình, đúng là đi bước nào cũng sai…
Không thể tiếp tục làm gì nữa, cô †a chỉ đành nhanh chóng thu dọn đồ, nhân lúc thế lực của Trần Hiền chưa hoàn toàn bị thanh trừng, nhanh chóng lên máy bay đi ra nước ngoài.
Tóm lại, Dương Thừa Húc vẫn còn đang chờ cô ta, ở nước ngoài, công ty kia cũng đang chờ đợi cô ta, cô ta vẫn còn cơ hội.
Máy bay bay lên trời xanh, cùng lúc đó Giang Anh Tuấn cũng để cho người ta đẩy anh xuống sân hít thở không khí.
Nhà họ Trần rớt giá chỉ sau một ngày, Dương Minh Hạo bây giờ cũng là ốc không mang nổi mình ốc.
Tập đoàn Sunrise lần này lại có thể mượn cơ hội để thu về lợi nhuận cho mình.
Lũ sâu mọt trong tập đoàn cũng đã được dọn sạch, cổ phiếu cũng bắt đầu lên giá lại, chỉ cần NhanKiến Định trở về, thì Dương Minh Hạo chẳng còn là mối lo nữa.
“Chủ tịch, chuyện bố con nhà họ Trần giết nhau anh có biết không? Đối với chuyện này anh có ý kiến gì không?”
Giang Anh Tuấn vừa xuống dưới sân đã bị một đám phóng viên vây quanh.
Anh cau mày, chuyện được giải quyết xong, anh chỉ lo nghĩ đến đám gốc rễ kia, không muốn quan tâm đến đám người này, nên phấy tay bảo vệ sĩ đẩy bọn họ ra.
“Chủ tịch Tuấn, anh vội vã trốn tránh như vậy là vì chuyện này có liên quan đến anh thật sao? Có tin là chuyện tổng giám đốc Vũ Tuyết Phương chết có liên quan đến anh, đối với chuyện này anh có gì muốn nói không?”
Vừa lui ra sau một bước, đám phóng viên đó đã xông lên, trong chốc lát vây anh vào giữa.
Giang Anh Tuấn nhìn phóng viên vây chặt lấy mình, đột nhiên hối hận vì sao lúc đi xuống anh chỉ mang theo một vệ sĩ.
“Có việc gì thì liên hệ với luật sư của tôi.
Bây giờ thì xin hãy nhường đường”
Tâm trạng đang vui vẻ đột nhiên bị đám người này phá hỏng mất, sắc mặt Giang Anh Tuấn lại u ám, giận tái mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đám người này.
Cả người anh tỏa ra hơi thở tàn bạo, khiến bọn họ phải lui về sau ba bước, ai nấy cũng đều nhăn nhó, khó khăn dừng bước.
Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên hỏi thêm hay rút lui.
“Cút!”
Thấy bọn họ còn chưa hết hy vọng, Giang Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, trong mắt anh vằn lên tơ máu, liếc mắt nhìn lại, ánh nhìn thâm độc khiến người ta phải lạnh gáy.
Anh vừa dứt lời, một đám phóng viên vốn đang vây quanh anh đột nhiên tháo chạy như ong vỡ tổ, trong nháy mắt đã không còn một ai.
“Chủ tịch, là do tôi sơ xuất, sau này sẽ không còn xuất hiện tình trạng như vậy nữa”
Sau khi đám người đó tản ra, vệ sĩ đẩy Giang Anh Tuấn đi vào trong viện, anh ta cúi đầu xin lỗi, giọng nói nhãn nhịn.
“Còn có lần sau thì tự đi lĩnh phạt”.