Giang Anh Tuấn lườm cô một cái: “Đụng vào vết thương của anh là lại rách ra bây giờ.
Nhan Nhã Quỳnh nháy mắt sửng sốt, ngốc nghếch nhìn anh, quả thật là ứng với câu nói, tự tạo nghiệp không thể sống.
Nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, tâm trạng Giang Anh Tuấn rõ ràng tốt hơn nhiều, động tác lưu loát chiếm không ít tiện nghi, mới lưu luyến không rời: “Ăn đồ trước đi, mang về cái gì đấy? Chiều anh chỉnh sức cho em một chút, sau đó em hãy xem lại.
Chiếm được tiện nghi đương nhiên phải bỏ ra một chút, Giang Anh Tuấn ra tay xong thì thu dọn cơm trưa, Nhan Nhã Quỳnh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhăn nhó bước xuống giường.
Đang từ tốn ăn cơm, cũng sắp ăn xong thì cửa lại bị gõ.
Nghĩ đến chuyện anh dặn dò trước đó, Giang Anh Tuấn để đũa xuống gọi vào.
“Chủ tịch, đã tra rõ ràng, Trần Tuấn Tú và NhanNhật Linh ở trong quán cà phê hơn một tiếng, người được phái đi biệt thự nhà họ Trần trở lại báo cáo, Trần Hiền phản Trần Tuấn Tú, nhà họ Trần đã loạn thành một bầy rồi, NhanNhật Linh bị bắt được, nhốt trong tầng hầm của biệt thự, anh xem xử lý thế nào?”
Lâm Tiến Quân không ở đây, phía sau cũng có trợ lý, tuy làm việc không lưu loát bằng Lâm Tiến Quân, nhưng cũng có thể sử dụng.
Trong lòng Giang Anh Tuấn thoáng có chút ghét bỏ, trên mặt lại không lộ ra cảm xúc gì.
“Trân Tuấn Tú và Trần Hiền nói những gì? Còn có thể tra được NhanNhật Linh lúc nào về nước không, sau khi về nước làm những việc gì? Còn có vì sao cô ta lại cùng Trần Hiền làm loạn… Đây một bụng nghi vấn, Nhan Nhã Quỳnh không để ý tới Giang Anh Tuấn, mở miệng hỏi.
Vấn đề quá nhiều, trợ lý cũng không biết nên nói gì trước, nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn Giang Anh Tuấn một cái: “Vì sao NhanNhật Linh ở cùng với Trần Hiền tạm thời chưa tra ra, Dương Thừa Húc bị Dương Minh Hạo đưa ra nước ngoài trước, bây giờ chưa tra rõ đang ở đâu, NhanNhật Linh và Dương Thừa Húc đại khái là lúc đó tách ra, nguyên nhân thì có liên quan đến Dương Minh Hạo.
“Chuyện Trần Tuấn Tú nói với NhanNhật Linh, lúc đó người của chúng tôi không đứng quá gần”
“Loáng thoáng nghe được một chút, đại khái là Vũ Tuyết Phương còn có quan hệ với Chủ tịch.
Bây giờ chỉ điều tra ra một số chuyện này, những chuyện khác tạm thời vẫn chưa rõ ràng!”
Điều tra tới điều tra lui thì sẽ xuất hiện rất nhiêu chuyện có quan hệ dính líu đến Dương Minh Hạo, mà phàm là chuyện có liên quan tới Dương Minh Hạo thì đại đa số sẽ không tra được lý do rõ ràng.
Cứ như vậy, những chuyện như thế lặp đi lặp lại thành vòng tròn vô tận, câu đố cũng trở nên càng ngày càng nhiều.
“Đi xuống trước đi, mười giờ tối đưa Trần Nhật Linh tới đây”
Giang Anh Tuấn vốn cũng không trông cậy anh ta có thể điều tra ra được chuyện gì, phất phất tay cho anh ta rời đi.
“Anh Tuấn, anh nói xem rốt cuộc Dương Minh Hạo muốn làm gì? Dương Thừa Húc thích Trần Nhật Linh đến như thế, ngay cả vê nước cũng phải dẫn theo, anh ta vừa quay đầu lại đã chia rẽ hai người bọn họ, mục đích là gì đây? Hơn nữa Trần Nhật Linh biết rất rõ Trân Tuấn Tú cũng không thích cô ta vì chuyện của dì Thẩm, còn có thể là hận cô ta thấu xương nữa.
Tại sao cô ta còn phải cố tình đi gặp Trân Tuấn Tú một lần, rốt cuộc đám người này có mục đích gì?”
Nói tới nói lui, đầu óc Nhan Nhã Quỳnh đã hơi không suy nghĩ nổi nữa.
Đám người này thật sự quá phức tạp, mỗi người đều có mục đích và suy nghĩ của riêng bản thân mình, chuyện mà họ làm càng làm cho người ta không tài nào hiểu được, quan hệ cũng phức tạp làm cho người khác phải đau nhức đầu óc.
“Nghĩ mãi mà không rõ thì trước tiên đừng nghĩ nữa, anh sẽ nói cho người ta đi điều tra chuyện của vợ Dương Minh Hạo.
Đợi đến khi đã điều tra ra được tất cả manh mối, anh giải thích cho em sau được không.
Chân đau quá thì em cứ đi ngủ trước đi, anh giúp em chỉnh sửa tài liệu một chút rồi.’ “Chủ tịch không xong rồi!”