“Bây giờ cô nhất định phải đi với tôi, Trần Tuấn Tú giấu thi thể của vtp trong mật thất ở phòng làm việc, có lẽ mấy ngày nữa sẽ chuyển đi, tôi đã quan sát rất lâu, kẻ vô tình đó chỉ có một nhược điểm duy nhất là vtp, nếu như bỏ lỡ lần này, để cho ông ta thuận lợi đưa vtp đi, sau này muốn tìm cách khống chế ông ta, sợ là không thể!”
Mặc kệ NhanNhật Linh rốt cuộc nghĩ sao, Trần Hiền tiến tới bắt lấy cổ tay của cô ta đi ra bên ngoài, thời gian không đợi người, hành trình của Trân Tuấn Tú anh ta không nắm rõ được, lỡ như xảy ra chút biến động nhỏ cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
“Trần Hiền, anh cho rằng anh làm việc này sau lưng, Trần Tuấn Tú không biết chút nào à?”
Hừ lạnh một tiếng, vứt tay Trần Hiền ra, NhanNhật Linh xoa cổ tay đau nhức, ánh mắt ghét bỏ nhìn Trần Hiền.
“Nếu như ông ta biết, thì sẽ lên ngựa chạy biến, NhanNhật Linh, tôi không xong thì cô cho rằng bản thân còn có thể an nhàn sống à? Trần Tuấn Tú là ai chứ, ở bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy, cô còn không rõ sao?”
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, hai bên cùng thiệt, sắc mặt Trần Hiền trở nên u ám, ánh mắt nhìn về phía NhanNhật Linh đầy vẻ độc địa.
“Được thôi, cho dù anh có được thi thể của vtp, coi như Trần Tuấn Tú để ý, cũng sẽ không vì một người chết mà chết cùng, tôi không muốn chôn thân với anh, Trần Hiền, trước khi làm việc gì phiền anh nghĩ kỹ trước đất”
Tức giận nhìn Trần Hiền, NhanNhật Linh quay người đóng sập cửa phòng, người nhà họ Trần đúng là một đám phiền phức.
Bị nói một trận, Trân Hiền đứng ở cửa, sắc mặt rất khó coi, nhấc chân đá văng cửa phòng, đi vào kéo NhanNhật Linh lên.
“Mặc kệ cô nghĩ sao, từ sau khi cô chấp nhận hợp tác, chúng ta đã là châu chấu trên dây thừng, bây giờ muốn không quan tâm thì đã muộn rồi, theo như lời cô nói, Trần Tuấn Tú có thể đã biết kế hoạch của tôi, vậy thì tôi càng phải để cô hỗ trợ, lần trước chuyện chúng ta đã nói cô hẳn chưa quên nhỉ, bây giờ đi giúp tôi kéo dài thời gian chắc không thành vấn đề chứt”
Vốn không phải không thể hành động bây giờ, sáng hôm nay anh ta dậy sớm, cũng nhất thời hào hứng đi tới phòng làm việc kiểm tra một chút, phát hiện không mở được, trong lòng cũng gấp cho nên mới trực tiếp đến chỗ NhanNhật Linh.
“Tốt xấu gì cũng cho tôi thay bộ quần áo đã chứ!”
Mệt mỏi khi phải nghe những lời này của Trần Hiền, NhanNhật Linh thỏa hiệp trả lời một câu.
“Năm phút, cô mà không ra thì tôi không ngại thay cho cô đâu.
”
Mặc dù hai người đều họ Trần, cũng là người nhà họ Trần, nhưng dù sao cũng không có quan hệ máu mủ, Trần Hiền nói xong câu này, nụ cười trên khóe miệng vẫn giữ nguyên không đổi.
NhanNhật Linh: ”…Đọc tại Truyenone.
vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Sau một phen giày vò, Trân Hiền đưa NhanNhật Linh trở lại biệt thự nhà họ Trần, tin tức truyền tới, Trân Tuấn Tú chỉ khoảng một tiếng nữa là vê đến biệt thự, thời gian cấp bách, không kịp nói gì thêm, NhanNhật Linh dừng bước chân lại, cửa cũng không vào, quay người đi ra bên ngoài.
Căn nhà này cô ta đã ở hai mươi mấy năm, từ sau lần trước vê, liên không có trở lại, có chút tiếc nuối quay đầu nhìn thoáng qua, NhanNhật Linh ngượng ngùng cười một tiếng, lân này đi, cũng không biết lúc còn sống có thể quay về không, dù sao Trần Tuấn Tú hận cô như vậy, có lẽ là hận thấu xương, cô ta lại hại chết người phụ nữ mà ông ta yêu nhất trần đời.
“Tôi ở đây xong việc sẽ lập tức gọi điện cho cô, chúc cô may mắn”
Thấy cô đi một cách dứt khoát như vậy, trong lòng Trần Hiền còn có chút áy náy, nhẹ nhàng nói một câu, rồi chạy về phía biệt thự.