Vài ngày không chú ý tới con, không ngờ lại kết được bạn, đúng là đáng mừng.
“Mẹ ơi, rõ ràng đây là vấn đề con hỏi mẹ, mẹ phải trả lời đã chứ”
Rõ ràng trước đó vẫn rất thích Chú Tuấn, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới mẹ sẽ thuộc về người khác, không thuộc về một mình cậu nữa, NhanHướng Minh liền có chút mâu thuẫn, cậu bé không muốn mẹ cứ như vậy lập gia đình…
“Được được được, đều là mẹ không tốt, có điều bây giờ Hướng Minh còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được, chờ con trưởng thành, tự nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ, có điều Hướng Minh yên tâm, cho dù gả cho ai, Hướng Minh vẫn là bảo bối quan trọng nhất của mẹt”
Biết con nhỏ đại khái là có cảm giác không an toàn nên mới vật, Nhan Nhã Quỳnh xoa gương mặt nhỏ của cậu, nói.
“Mẹ, chờ con trưởng thành, sẽ cố gắng kiếm tiên nuôi mẹ, chúng ta cân nhắc về Chú Tuấn trước được không?”
Dính vào trong lòng Nhan Nhã Quỳnh, NhanHướng Minh ôm mặt, nhăn nhó ”„.”
nói.
Nhan Nhã Quỳnh lập tức mỉm cười: “Được được được, Hướng Minh nhà chúng ta là lợi hại nhất, có điều mẹ đã đồng ý với Chú Tuấn việc này rồi, cho nên nếu như con không muốn mẹ gả cho Chú Tuấn thì tự mình đi nói với chú ấy được không, đợi lát nữa ăn cơm tối, để lái xe trong nhà đưa con đến bệnh viện nhé”
Nói xong, hai mẹ con lại cười đùa vui vẻ với nhau.
NhanHướng Minh rất ít khi bộc lộ cảm xúc của mình, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy trái tim cũng được buông lỏng.
Cô có người mình yêu, con của mình, có người thân che chở, ngoại trừ Trần Tuấn Tú và Dương Minh Hạo, so với quá khứ, cô đã hạnh phúc rất nhiều TOI.
Đang chơi đùa, điện thoại trong túi cô bỗng vang lên, Nhan Nhã Quỳnh không đi nghe, nhưng điện thoại cứ vang mãi không ngừng, giống như là sẽ không ngừng lại vậy.
Nhan Nhã Quỳnh không thể không lấy điện thoại ra xem.
“Bảo bối, chừng nào thì em về, mới sáu tiếng ba mươi bảy phút tám giây không gặp mà anh đã nhớ em như đứt từng khúc ruột, em không cần anh nữa sao, sao về nhà xử lý việc gì mà lâu quá vậy, Nhã Quỳnh…
Một tin nhắn dài không tưởng nổi, Nhan Nhã Quỳnh vốn không có tâm trạng đọc hết, cô mở nhật ký cuộc gọi ra, cuộc gọi nhỡ đều là của cùng một người.
Con trai cũng thấy, không hiểu sao lại trâm mặc, mong ngóng nhìn cô.
Nhan Nhã Quỳnh thở dài: “Dù sao cũng phải đối mặt, Hướng Minh, con hẳn là biết, chú ấy chính là bố của con.”
NhanHướng Minh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cô.
Nhan Nhã Quỳnh suy nghĩ một chút, người đàn ông kia bây giờ chắc đang tủi thân nằm trên giường, ôm điện thoại chờ tin nhắn của cô.
Quên đi, vẫn nên chừa cho anh chút mặt mũi, không nói nhiều nữa, thu dọn một chút rồi đưa con trai đến tìm anh.
“Mẹ ơi, mặc dù đó là bố của con, nhưng mà một thời gian dài chú ấy đều không có trách nhiệm chăm sóc với mẹ, mẹ không ngại sao? Năm năm chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mẹ, mẹ vẫn thấy quen khi chú ấy ở bên cạnh mẹ sao…”.