“Được rồi anh Nam, anh nhìn đèn xanh rồi kìa, mau đi thôi”
Nhan Nhã Quỳnh thở dài bất đắc dĩ kéo vạt áo Lê Quốc Nam, tiếp tục nói: “Em còn dám đàm phán điều kiện cùng ông cụ Chánh, mấy việc nhỏ này có thể ngăn cản em sao, mau chóng nhét trái tim vào lại trong ngực đi, em còn đang suy nghĩ chút nữa lúc gặp ông ta thì diễn thế nào mới chân thật đây.
”
Thật sự không thể lừa gạt người khác, một lỗ thủng lại đến một lỗ thủng lấp mãi không hết.
Thật ra Nhan Nhã Quỳnh làm việc ở “Thiên Đường”
cũng đã luyện những kỹ xảo biểu diễn này, nhưng ông cụ Chánh có đôi mắt tinh tường, không chú ý một chút thì sẽ lộ ngay cho nên không riêng gì vấn đề sinh non còn việc nhận lấy ba mươi lăm tỷ tiếp đó không để ông cụ Chánh phát hiện ra mới thật sự là vấn đề khó.
Qua đèn đỏ là tới bệnh viện, xe ổn định dừng trước cổng bệnh viện, Lê Quốc Nam đội mũ cố ý che đi hơn nửa khuôn mặt, chờ Nhan Nhã Quỳnh xuống xe xong không hề do dự rời đi.
Nhìn xe rời đi, Nhan Nhã Quỳnh cười cười, đây là bệnh viện NhanKiến Định ở bốn năm, bọn họ đã đến không biết bao nhiêu lần, dù nhắm mắt cũng có thể đi tới tầng bốn.
Hít một hơi thật sâu, ý cười trên mặt không giảm, cô đi theo dòng người bên cạnh vào bên trong.
Vào trong sảnh lớn, trước tiên cô đi theo y tá thực hiện ghi chép bệnh án cần thiết và những kiểm tra hỗn tạp khác, sau đó được đưa tới tầng ba.
Bên phía Nhan Nhã Quỳnh tất cả đều thuận lợi, Lê Quốc Nam lái xe đi đến bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm gần đó, động tác nhanh chóng thay đổi xe với người đã chờ từ sớm ở bên cạnh, còn cố ý thay quần áo khác trong xe, lái một chiếc xe màu đen khác tới hầm gửi xe của bệnh viện.
Đeo khẩu trang và đội mũ, trên tay vắt một chiếc áo blue dài trắng giả vờ như bác sĩ của bệnh viện, công khai đi lên phòng thay quần áo ở tâng năm của bệnh viện.
Anh ta thay quần áo chuyên dùng phẫu thuật, quay ra rửa tay, sát trùng xong, trong lúc đi đến phòng phẫu thuật thì tình cờ nhìn thấy một bác sĩ cao, gầy nhom đang đẩy Nhan Nhã Quỳnh đang ngủ say trên giường bệnh đi tới.
“Con gái cần phẫu thuật hôm nay thật nhiều, Quốc Công, cậu sắp làm giải phẫu lần thứ sáu rồi nhỉ”
Nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Lê Quốc Nam giả vờ như nhìn qua bệnh án, giọng nói có hàm ý cười, vỗ bả vai của người đi đến.
“Còn không phải thế à, không biết gần đây có chuyện gì với các cô gái.
Anh Tuấn, nếu anh không bận, anh có thể giúp tôi đi xem một chút.
Tôi buồn ngủ lắm rồi, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa được nghỉ ngơi đâu.
’
Bàn giao bệnh nhân và hồ sơ bệnh án cho Lê Quốc Nam, đôi mắt của người bác sĩ tên Quốc Công đã đỏ ngầu, dáng vẻ của cậu ta trông vô cùng mệt mỏi, chỉ cần nhìn qua là biết cả đêm không ngủ.
Lê Quốc Nam tự nhiên cầm lấy những gì trên tay Quốc Công, anh ta gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ đi chuẩn bị trước, bên trong còn có một người đang tiến hành phẫu thuật nữa”
Sau khi tiếp nhận Nhan Nhã Quỳnh, Lê Quốc Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh ta đi đến phòng phẫu thuật của một người khác, cố gắng tránh đi sự theo dõi rồi kéo một cô gái từ giường khác qua và đưa Nhan Nhã Quỳnh đến khu phẫu thuật.
Chờ hết thời gian, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật của cô gái kia thì sẽ đổi chỗ hai người lại cho nhau và vẫn là nhờ Quốc Công đẩy họ ra ngoài.
Ngay cả khi có sự giám sát thì ở trong mắt của ông cụ Chánh, đứa con của Nhan Nhã Quỳnh gần như không còn nữa.
.