Cẩn thận tìm kiếm một chút, trong sổ ghi chép không ít, thậm chỉ còn ghi chép lại một vài việc liên quan tới Dương Minh Hạo, xem ra lúc trước Trần Tuấn Tú hợp tác với Dương Minh Hạo, Vũ Tuyết Phương cũng không phải không biết rõ, có điều rốt cuộc vì sao giả bộ không biết thì không ai hiểu được, dù sao giờ người đã mất rồi, một vài việc chỉ có thể trở thành bí mật.

Kiên nhẫn đọc qua một lượt quyển nhật ký dày, dường như vượt qua thời gian mười mấy năm, những con chữ nhỏ chỉ chít trên giấy được xếp thành hàng lối chỉnh tê, mang theo vẻ nho nhã, nhìn đã cảm thấy người viết rất dịu dàng.

Vừa đọc vừa ghi nhớ lại những chỉ tiết quan trọng, ngay cả cơm trưa cũng không muốn ăn, cuối cùng trước khi hoàng hôn, anh ta đã tìm được thứ mình cần, đôi mắt như sáng lên, luôn cảm thấy như mình đã đọc xong một cuốn sách dày hơn từ điển trong vòng chưa đầy một ngày.

th vỗ đầu, từ từ tỉnh táo lại, có điều có thể tìm được thứ mình muốn cũng không phụ sự cực khổ này.

Đang chuẩn bị tìm cơ hội buổi tối đi xem thử thì cơ hội lại đột nhiên bày ra trước mắt anh ta.

Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Hiền cảm thấy như ông trời đang bắt đầu chiếu cố mình, trên mặt mang theo nụ cười, động tác ưu nhã mở cửa.

“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu lập tức tới phòng làm việc, ông ấy đang đợi cậu.’ Người hầu đứng ở cửa với vẻ mặt vừa mừng vừa lo, vô thức lùi về sau hai bước mới ổn định lại cơ thể, ngăn lại rung động nơi đáy lòng, nói.

“Biết rồi, đi xuống trước đi!”

Đáy mắt cất giấu vẻ kích động, Trần Hiền miễn cưỡng đè nén tâm trạng, thay một bộ quần áo đơn giản, nhẹ nhàng đi tới phòng làm việc.

Cốc cốc cốc!

“Bố gọi con ạ?”

Không giống với vẻ táo bạo trong quá khứ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp gõ cửa phòng, Trần Hiền lui về sau hai bước, đứng hơi xa, cao giọng hô.

“Vào đi!”

Giọng điệu nghe có vẻ không tốt lắm, Trần Hiền cũng không thèm để ý, đẩy cửa sải bước đi vào trong phòng.

“Chuyện trước đó bảo cậu làm thế nào rồi?”

Trần Tuấn Tú đột nhiên nổi giận, hai người bọn họ như châu chấu trên dây thừng, ông ta đổ thì may ra Dương Minh Hạo còn có thể nâng đỡ, nhưng lỡ như Dương Minh Hạo ngã xuống, thì tất cả hi vọng cũng không còn, ông ta cũng hiểu chỉ đối phó với mình Giang Anh Tuấn đã khó, huống chi còn có cả NhanKiến Định, ông ta vốn không có khả năng thắng.

“Bố yên tâm đi, đã làm xong toàn bộ, tất cả các công trình của Sunrise đã bị đình công, khách sạn có khả năng hơi chậm một chút, có điều ngày mai là sẽ nhìn thấy hiệu quả, có người kia chống đỡ, trong vòng bảy này, tất cả sản nghiệp dưới tay Sunrise sẽ tiền vào việc cải cách, chỉnh đốn và điều tra”

Những việc này cũng đã sớm làm xong, bây giờ chỉ cần nổ tung một lần duy nhất thôi, cũng may Giang Anh Tuấn không có ở công ty, nếu không cũng không thuận lợi hành động như vậy.

“Đã nghĩ ra cách giải quyết lão già họ Giang kia chưa?”

Giang Anh Tuấn ở bệnh viện không dậy nổi, hai ngày này ngay cả NhanKiến Định cũng ít xuất hiện….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play