Điều này khiến cho người ta không thể không nghi ngờ phía sau có người giở trò.
“Ông không cần đứng đây nói mấy lời này, lúc Giang Vân Chánh còn trẻ thì còn có tác dụng, mấy người chúng tôi cũng là cấp dưới của ông ấy.
Nhưng mà đó là lúc trẻ, bây giờ ông ấy già rồi, mọi chuyện cũng đã khác rồi.
Chúng tôi cũng chỉ là quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Chủ tịch Tuấn mà thôi, nếu thật sự Chủ tịch không đứng dậy nổi thì chúng tôi tạm thay chức Chủ tịch cũng được! Dù sao công ty này thì mọi người ai cũng có một phần, chúng tôi cũng muốn tập đoàn Sunrise càng ngày càng phát triển.
Một ông già hiểu chuyện trong đó vội vàng mở miệng, câu nói này của ông ta lại càng tiếp thêm lực lượng cho những người còn lại.
“Mọi chuyện trong tập đoàn Sunrise đều tạm thời do ông chủ xử lý, cái khác không thể trả lời!”
Có một số việc có một là sẽ có hai, bọn họ chạy tới uy hiếp dụ dỗ chỉ vì một chút gió thổi cỏ lay, nhưng nếu mình thuận theo thì sợ rằng lần tiếp theo không chỉ là la hét ngoài miệng thôi mà là trực tiếp ra tay cướp vị trí Chủ tịch.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngăn trước cửa văn phòng Chủ tịch.
Cho tới khi có một giọng nói vang lên.
“Hiếm khi nào náo nhiệt như hôm nay, ông Giang cũng không cần ngăn cản nữa, mọi người vào đi.”
Giang Vân Chánh mặc một bộ đồ tây màu đen, tóc chải chỉnh tề, lưng ông ta có chút gù, nhưng sắc mặt hồng hào.
Cho dù cơ thể không cao lắm nhưng khí thế mạnh mẽ trên người ông ta cũng khiến mấy người ở đây không thể khinh thường.
“Ông chủ.
Tinh Giang lên tiếng, trực giác nói cho ông ta biết là đám người trước mặt này sắp toi đời rồi.
Những người dám khiêu khích ông chủ năm xưa bây giờ vẫn còn đang ở trong núi nào đó đào than kia kìa.
Mặc dù trong lòng Tinh Giang nghĩ thế nhưng trên mặt ông ta không thể hiện ra một chút gì cả, ông ta đứng một bên rồi hơi cúi người xuống.
“Ông Chánh à, dù sao mấy năm trước ông đã giao tất cả mọi thứ cho Chủ tịch rồi, cũng xem như là giải ngũ về quê rồi.
Vừa xảy ra chuyện là lại quay về, có phải là… Mấy người trong ban quản trị chẳng còn sợ Giang Vân Chánh nửa rồi, dù sao ông ta lâu lắm rồi chưa từng để ý tới chuyện của Sunrise, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, nói không chừng còn không xử lý thuần thục bằng bọn họ nữa ấy chứ.
Mặt ngoài bọn họ khách sáo chẳng qua là cả nể đoạn thời gian kiếm ăn dưới tay ông ta mà thôi.
Giang Vân Chánh cũng thấy rất rõ điểm này, ông ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của đám người này từ lâu rồi.
Đều là những người sống trên thế giới này bằng kỹ thuật diễn xuất, đến cùng cũng chỉ là so ai diễn tốt hơn ai mà thôi.
“Tôi không hiểu lời của giám đốc Quý lắm, cái gì gọi là xuất ngũ vê quê.
Sunrise tóm lại cũng là của nhà họ Giang, năm đó cũng là do một tay tôi làm ra, tôi có nói là tôi đi sẽ không trở lại à? Mấy năm không gặp, năng lực không tăng nhưng gan lại to thêm nhiều đấy nhỉ”
Gương mặt vốn còn mang nét cười của Giang Vân Chánh bỗng trở nên nghiêm khắc, ông ta nhìn thoáng qua mỗi người có mặt ở đây, dường như là chỉ cần một ánh mắt là ông ta có thể nhìn sâu vào nội tâm của bọn họ vậy.
“Hay là giám đốc Quý cho rằng mình có năng lực tiếp nhận tập đoàn Sunrise?”
Giang Vân Chánh không những không giận mà còn cười, ông ta chỉ dùng một câu chặn họng tất cả mọi người có mặt ở đây.
Mà tất cả những cái này đều bị thư ký Lý đang trốn cách đó không xa nhìn thấy.
Quả nhiên đám người này không thể nào đấu lại được Giang Vân Chánh.
Xem ra phải tìm cách khác..