“Mẹ không sao, chỉ là có chút đau buôn mà thôi.

Hướng Minh ở nhà chăm sóc cho cậu giúp mẹ với nhé.

Chân của cậu bị tổn thương rất nặng, con phải giám sát cậu nghỉ ngơi, ăn uống cho thật tốt.

Đợi Chú Tuấn của con khỏe lại thì mẹ sẽ dẫn chú ấy về.”

Giọng nói của Nhan Nhã Quỳnh ngày càng run rẩy, cô che miệng mà khóc.

“Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho cậu mà.

Bây giờ con sẽ ở nhà đợi mẹ và bố về”

Đã đến nước này rồi, chuyện đã biết từ lâu cũng không cần phải che giấu nữa.

NhanHướng Minh trực tiếp nói thẳng ra, cũng để cho Nhan Nhã Quỳnh yên tâm hơn một chút.

“Hướng Minh…”

Nhan Nhã Quỳnh biết rằng cậu bé đang an ủi chính mình, cô nhìn xung quanh rồi đứng dậy đi tới cửa sổ.

“Được, chuyện này chờ Giang Anh Tuấn tỉnh lại rồi bàn bạc sau.

Anh đã điều tra rồi, ở hiện trường vụ án không có phát hiện ra thứ gì, tài xế gây chuyện đã tử vong ngay tại chỗ, ở đó cũng không để lại dấu vết gì, giống như đúng là ngoài ý muốn.

Nhã Quỳnh, em phải cẩn thận một chút, rõ ràng là người đứng sau có âm mưu rất lớn, bố trí tỉnh vi tất nhiên là không phải ý định trong một phút chốc!”

Càng tra thì đầu óc của NhanKiến Định càng trở nên hỗn loạn, anh ấy nhíu mày cầm điện thoại lên rồi nói.

Mặc dù trong chuyện này thì Trần Tuấn Tú là người có hiềm nghi lớn nhất, nhưng chuyện này xảy ra quá trùng hợp, khiến cho NhanKiến Định có chút không thể tin rằng chuyện này là do Trần Tuấn Tú làm… Nhưng nếu không phải do Trần Tuấn Tú làm gì còn có thể là ai được nữa chứ?

“Những chuyện này cứ giữ lại cho chính Anh Tuấn điều tra đi anh, em nghĩ anh ấy sẽ muốn tự mình báo thù.”

Nhan Nhã Quỳnh và Giang Anh Tuấn là bạn từ thời thơ ấu, hai người lớn lên cùng nhau, cho dù ở giữa có cách xa nhiều năm nhưng đôi lúc Giang Anh Tuấn còn không hiểu chính bản thân anh bằng cô được.

“Được, anh hỗ trợ điều tra thêm chút, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh tới thăm em Điểm đáng ngờ quá nhiều, chuyện cần điều tra càng nhiều.

NhanKiến Định nói xong thì cúp điện thoại rồi thúc giục NhanHướng Minh về phòng, xong rồi anh ấy mới tiếp tục xử lý chuyện trong tay.

Anh ấy phải tăng tốc độ lên mới được.

Sáng mai tất cả người Hải Phòng đều sẽ biết tin Chủ tịch tập đoàn Sunrise gặp tai nạn xe cộ không rõ sống chết.

Bây giờ ông cụ Chánh tạm thời quản lý Sunrise nhưng NhanKiến Định đoán chắc rằng ông ta sẽ không thể chịu đựng nổi.

Anh ấy phải chuẩn bị cho tốt.

Nhan Nhã Quỳnh cúp điện thoại rồi nhìn chằm chằm vào màn hình di động một lúc lâu sau đó mới quay người đi ve.

Cả đêm đều không yên tĩnh.

Lúc trời gần sáng Giang Anh Tuấn có trải qua một cuộc cấp cứu nữa, cuối cùng thì cũng đã cứu được người.

Nhan Nhã Quỳnh đi theo y tá tới phòng bệnh bình thường, cả đêm không ngủ nên cô rất mệt mỏi, nhưng tinh thân lại phấn chấn vô cùng.

Cô đi qua đi lại trong hành lang vài vòng để đợi NhanKiến Định.

“Anh đi vào xem trước.

Anh biết là bây giờ em không ngủ được nhưng mệt thì phải nghỉ.

Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ Giang Anh Tuấn.’ NhanKiến Định xoa đầu Nhan Nhã Quỳnh rồi mới đi vào bên trong.

Nhan Nhã Quỳnh không đi vào cùng, cô ngồi trên ghế dài rồi nhìn chằm chằm vào đèn trên trần nhà.

Cô cười t†oe toét, nhìn rất ngốc nghếch.

“Nhã Quỳnh!”

NhanKiến Định chưa vào được bao lâu thì đã vội vàng ra khỏi phòng bệnh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play