Giang Anh Tuấn xảy ra chuyện, bây giờ nhà họ Giang đang trong lúc rối loạn.
Nếu như Dương Minh Hạo nhúng tay vào thì việc nhìn thấy Giang Anh Tuấn cũng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.
Dương Thừa Húc nhìn chằm chằm vào Trần Nhật Linh.
Muốn trà trộn vào bệnh viện thì dễ, nhưng muốn gặp được Giang Anh Tuấn thì rất nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý một chút là sẽ bị bắt.
Anh ta nhìn chằm chằm Trần Nhật Linh một lúc lâu rồi mới quyết định.
“Anh có thể đưa em qua đó, nhưng mà Nhật Linh à, em chỉ có thời gian nửa tiếng mà thôi”
Dương Thừa Húc quyết định, anh ta hiểu rõ tính cách của Trần Nhật Linh, cũng nên để cô ta đi nhìn một chút nếu không cô ta sẽ không yên lòng, cuối cùng còn lén chạy đi thăm, đến lúc đó sẽ càng nguy hiểm hơn.
Chẳng bằng để anh ta dẫn Trần Nhật Linh đi, dù sao vẫn được an toàn.
Dương Thừa Húc tự mình lái xe dẫn Trần Nhật Linh tới bệnh viện.
Đến nơi, anh ta đậu xe ở một ch ỗ kín đáo rồi dặn dò Trân Nhật Linh một hồi lâu mới cho cô ta xuống xe.
Trần Nhật Linh đi theo tuyến đường mà Dương Thừa Húc dặn dò cô, lựa cầu thang ít người rồi đi thẳng tới tầng Giang Anh Tuấn đang ở.
Cô ta nhìn chung quanh một chút rồi mới lặng lẽ mở cửa.
Cả tâng này đều bị vệ sĩ trông coi, có thể nói là gió thổi không lọt.
“Cô chủ, cô không vào thăm Chủ tịch Tuấn sao? Bác sĩ nói chỉ là tạm thời thoát khỏi nguy hiểm mà thôi, tối nay mới là giai đoạn quan trọng.”
Trùng hợp Chu Thanh đi qua nơi này, bên cạnh anh ta là người mà Trần Nhật Linh ngày nhớ đêm mong đều muốn gi3t chết.
Hai mắt cô ta cứ như rắn độc mà nhìn chằm chằm vào bóng người kia.
“Tôi đi xem Lâm Tiến Quân sao rồi.
Không phải vừa rồi bác sĩ cũng nói à, nếu không phải là anh ta liều chết bảo vệ cho Anh Tuấn thì nói không chừng anh ấy không đợi được đến khi đưa vào phòng cấp cứu.
Từ lúc anh ta ra khỏi phòng giải phẫu cũng không biết ra sau rồi, dù nói thế nào thì tôi cũng muốn đi thăm”
Nhan Nhã Quỳnh hơi ngừng lại, giọng nói của cô tràn đầy sự mệt mỏi.
Trước đây không lâu cô còn tưởng rằng cả đời này đều không thể gặp lại người nào đó nữa, không ngờ rằng tình thế xoay chuyển.
Cô hít sâu một hơi, nén lại cảm giác chua xót trong lòng rồi đi về phía phòng bệnh phía trên.
“Cô chủ, Chủ tịch dặn cô nghỉ ngơi sớm một chút, đừng mệt nhọc.
Anh ấy về trước, bảo tôi trông chừng ở đây”
“Được, tôi biết rồi, anh cũng nghĩ ngơi cho sớm đi.
Anh của tôi giao cả cho anh đấy, anh ấy không phải là người biết chăm sóc bản thân mình”
Nhan Nhã Quỳnh chớp chớp đôi mắt chua xót của mình rồi mở cửa đi vào.
Mà mọi chuyện này đều bị Trần Nhật Linh nhìn thấy, sự thù hận của cô †a ngày càng nồng đậm, cô ta cắn răng nghiến lợi mà gắn từng tiến: “Nhan Nhã Quỳnh!”
Chính là con đàn bà tỉ tiện này đã cướp đi mọi thứ của cô ta.
Nếu không thì người phải trốn tránh như chó nhà có tang chính là Nhan Nhã Quỳnh, mà cô thì nên sống với danh nghĩa bà chủ nhà họ Giang, vợ của Giang Anh Tuấn..