“Nhã Quỳnh, anh mất năm năm mới tìm được cách đánh thức NhanKiến Định, nếu cậu ấy tỉnh dậy biết nh không chăm sóc tốt cho em rồi đến đánh anh thô bạo thì sao? Nhưng mà đang yên ổn, tại sao ông cụ Chánh lại tìm gặp em?”
Nhan Nhã Quỳnh lặng lẽ di chuyển đến đầu kia của ghế sô pha trong nụ cười như có như không của Lê Quốc Nam, mỉm cười lấy lòng với anh ta: “Anh hãy nghe xong trước đã.
Em chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ đứa bé”
Cô vừa nói vừa sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, bước tới nắm chặt ống tay áo của Lê Quốc Nam, nói tiếp.
“Dù sao không bao lâu nữa chúng †a sẽ ra nước ngoài, sau tám tháng em có sinh con hay không, ngoại trừ anh thì không ai biết hết.
Nếu cần phải đưa ra bằng chứng, anh không phải là bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố sao? Làm một bằng chứng giả chẳng phải đơn giản à? Lúc đó em chỉ cần giả vờ giống một chút là được.
Lê Quốc Nam thấy cô vì tiền mà không từ thủ đoạn, trong lòng cảm thấy có chút hụt hãng.
Anh ta vươn tay kéo cô vào lòng, ôm lấy cái đầu nhỏ của cô, dùng bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve lưng cô cho đến khi người trong lòng anh từ từ mềm nhữn.
Một lúc sau, anh ta cảm thấy lồng ngực ẩm ướt, lông mày khẽ nhíu lại.
Năm năm qua, anh để cô gái nhỏ ở lại thành phố này một mình, khiến cô chịu nhiều uất ức, bằng không cũng sẽ không từ cô bé mềm mại đáng yêu biến thành dáng vẻ hiện tại.
Mặc dù đã biết sự thật này từ lâu, nhưng khi việc bày ra trước mắt vẫn khiến trái tim Lê Quốc Nam bị chọc cho đau nhói.
Đáng lẽ lúc đó anh ta nên đưa cô gái nhỏ đi cùng, nếu không thì cũng nên tìm một người ở cạnh cô.
“Nếu em đã có kế hoạch, anh cũng không ngại tiền nhiều quá bỏng tay.
Anh sẽ chuẩn bị trước, giúp em chuẩn bị báo cáo giả.
Ngày mốt em hãy đến bệnh viện một chuyến, chuyện còn lại cứ ngoan ngoãn nghe anh sắp xếp, biết chưa? Không được tự ý làm loạn.
Hai ngày kế tiếp chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu để anh phát hiện em ra ngoài… “
Nhan Nhã Quỳnh đang núp trong vòng tay của Lê Quốc Nam bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt như muốn khóc, trước khi đứng thẳng dậy còn tự nhiên lau nước mắt hòa với nước mũi trên mặt lên áo trước ngực anh ta, rồi mới héo rũ quay về phòng của mình.
Lê Quốc Nam thở dài nhìn theo bóng người dần khuất khỏi tâm mắt.
Không biết là do mang thai hay nguyên nhân nào khác, anh ta luôn cảm thấy tâm trạng của Nhan Nhã Quỳnh đã thay đổi rất nhiều trong những ngày này, khiến anh ta cảm thấy như mình đã trở lại năm năm trước, cũng không biết liệu đó là điều tốt hay xấu.
Suy nghĩ một lát cũng không được gì, anh ta dừng lại không nghĩ tiếp, Lê Quốc Nam chuẩn bị một chút rồi đi ra ngoài.
Thời gian không nhiều lắm, phải nhanh chóng lên kế hoạch, con cáo già nhà họ Giang không dễ lừa như vậy.
Trong phòng nhỏ, Lê Quốc Nam và Nhan Nhã Quỳnh cũng coi như vui vẻ hoàn thuận đạt được nhận thức chung.
Ông cụ Chánh ngồi trong xe với vẻ mặt nặng nề, trong tay cầm một cây bút nhỏ, bật mở phát âm, nghiễm nhiên là đoạn đối thoại vừa rồi giữa ông ta và Nhan Nhã Quỳnh.
Sau khi nghe lại đoạn thảo luận từ đầu đến cuối một lần, mới giao đồ trong tay cho quản gia.
“Xóa hết những lời liên quan đến chuyện mang thai của Nhan Nhã Quỳnh, sau đó giao thứ này cho Giang Anh Tuấn, để nó yên tâm kết hôn với Trần Nhật Linh.”
Giọng nói hơi khàn khàn vang lên trong xe, quản gia gật đầu, nhận lấy cây bút nho nhỏ kia, lặng lẽ ngồi một bên không nói lời nào.
Sau khi đánh lái chưa được bao lâu, chiếc ô Nhanđã bị kẹt cứng trên đường cao tốc trên cao.
Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, ông cụ Chánh nhìn những hạt mưa trên kính đang chảy thành hàng, đột nhiên sửa miệng: “Giao cây bút cho Trần Nhật Linh, nhờ con bé đến bệnh viện chăm sóc đứa cháu trai không nên thân của tôi một chút.
Giang Anh Tuấn chắc sẽ không phản đối”.