Ông cụ Chánh im lặng chốc lát, ông ta cắn răng không muốn thừa nhận sức ảnh hưởng của Nhan Nhã Quỳnh đối với Giang Anh Tuấn: “Phụ nữ muốn sinh con cho Anh Tuấn đếm hết cả thành phố này cũng không xuể, cô cho rằng nó sẽ để ý đến con của cô sao?”
“Không để ý à, thế ông để anh ấy đến đây một chuyến thì chẳng phải sẽ biết ư?”
Nhan Nhã Quỳnh không sợ hãi, cô vuốt bụng của mình.
“Anh Tuấn không cần biết rõ những chuyện bẩn thỉu này, cô cũng đừng có bám lấy nó không buông, bỏ đứa bé này đi!”
Ông cụ Chánh nghiêm nghị ra lệnh, giọng nói rất vang, vứt xuống một câu đã định đoạt sinh mạng kẻ khác.
“Nếu tôi đã không nói cho Anh Tuấn biết chuyện đứa bé thì ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến việc có dính líu gì đến nhà họ Giang rồi, lần này cũng không phải tôi chủ động đến tìm ông đâu”
Giọng nói trong trẻo của Nhan Nhã Quỳnh vang lên trong phòng bao, cô thay đổi một tư thế thoải mái khác rồi nói tiếp.
“Đương nhiên, ông cũng đã chủ động đến tìm tôi, còn muốn tôi rời khỏi nơi mình sinh sống nhiều năm như vậy, thế thì chuyện này sẽ khác đấy”
Sắc mặt cô hơi trắng bệch, tuy thương tổn lúc trước cũng đã hồi phục khá rồi, nhưng dù sao đứa bé vẫn rất yếu ớt, chỉ cần tâm trạng kích động một chút thì cảm giác không khỏe sẽ lập tức trào ra ngoài ngay.
“Đứa bé này phải bỏ, Nhã Quỳnh, tốt nhất là cô nên hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình, cô không có một chút vốn liếng nào để đưa ra điều kiện với tôi cả”
Vốn tưởng chỉ là việc nhỏ, nhưng thái độ không hợp tác của Nhan Nhã Quỳnh lại khiến ông cụ Chánh vốn có địa vị cao không nhịn được.
“Quả thật trước kia tôi không có, nhưng bây giờ không phải tôi cầu ông, mà là ông đang cầu tôi.
Giao dịch ngang giá, ông muốn tôi bỏ đi đứa bé có thể là người thừa kế tương lai của Sunrise, chỉ cần đứa bé này trưởng thành thì dù như thế nào đi chăng nữa, thứ mà tôi nhận được sẽ nhiều hơn bây giờ gấp mấy lần.
.
”
Cô ưu nhã vén mái tóc dài, chậm rãi vuốt ve, thấp giọng cười.
“Đương nhiên, nếu bây giờ ông có thể đưa ra một cái giá khiến tôi hài lòng thì chuyện đứa bé cũng không phải là không thể thương lượng”
Nhan Nhã Quỳnh nhếch môi mỏng, giọng điệu đầy áp bách.
Nhưng bàn tay bên hông cô lại lặng lẽ biểu thị sự mỉa mai và phẫn nộ.
Đối diện với người nọ, Nhan Nhã Quỳnh mỉm cười, cô khế nói: “Ông cũng biết đấy, bây giờ tôi không chỉ thỏa mãn chỉ tiêu của mình, mà còn cần phải chăm sóc cho anh trai bị bệnh liệt giường quanh năm.
Cái giá này nếu ở trong nước mà nói thì khá tốt đấy, nhưng ra nước ngoài không đơn giản như vậy, cho nên.
.
”
Nói xong lời cuối cùng, cũng không biết là Nhan Nhã Quỳnh nghĩ đến chuyện gì vui mà cô cười khẽ một tiếng, hiển nhiên là tâm trạng không tệ.
Ông cụ Chánh im lặng hồi lâu, ông ta nhìn Nhan Nhã Quỳnh rồi cúi đầu trâm †ư, cuối cùng, trong đôi mắt hẹp dài ánh lên sự nghiêm túc.
Chỉ trong chốc lát ông cụ Chánh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu lên, thậm chí ngay cả cây gây chống cũng đưa cho quản gia ở sau lưng, hai tay giao nhau để trước ngực.
.