“Vâng, tổng giám đốc yên tâm”
Lâm Tiến Quân gật đầu nghe lệnh.
“NhanKiến Định, cậu…có khỏe không?”
Đuổi Lâm Tiến Quân đi, Giang Anh Tuấn ngoảnh lại nhìn NhanKiến Định còn đang đứng đờ ra ở vách núi, hai hàng lông mày cau chặt lại.
Lúc này Nhan Nhã Quỳnh trong lòng anh cũng hơi khó chịu, túm lấy tay anh khóc tới khàn cả giọng.
“Anh dẫn Nhã Quỳnh về trước đi, để lại cho tôi mấy người là được rồi”
Hai mắt NhanKiến Định dại ra vì phải trơ mắt nhìn người bạn biến mất ngay trước mắt mình.
Anh ta nhìn chằm chằm biển sâu đen như mực phía dưới, cơ thể lung la lung lay, phải cố gắng mới đứng vững được trong gió.
“Người mất thì đã mất rồi, còn người ở lại vẫn phải sống, nén bi thương.
Tôi dẫn Nhã Quỳnh về trước.
Tình hình của cô ấy bây giờ không được tốt lắm”
Anh ước lượng sức nặng của Nhan Nhã Quỳnh trong lòng mình lúc này, hàng mày cau lại tới mức có thể kẹp chết cả con ruồi.
Mà lúc này, Nhan Nhã Quỳnh đang yếu ớt tựa vào lòng anh, mắt nhìn chằm chằm vào mép vực cách đó không xa, trong mắt toàn là đau đớn, uất ức.
Thấy vẻ mặt Nhan Nhã Quỳnh vừa uất ức vừa đau lòng, Giang Anh Tuấn thầm thở dài, cũng cảm thấy xót xa.
Cuối cùng anh không kìm lòng được, nắm chặt hai tay lại, ôm chặt cô vào lòng.
“Đừng nhìn nữa!”
Người đã chết không thể sống lại.
Dù là ngay từ đầu anh đã cho người chờ ở phía dưới cũng không chắc chắn có thể vớt được xác lên.
Có lồ ng sắt lại thêm tình hình biển động mạnh nữa, anh cũng không chắc chắn người xuống dưới vớt có thể bình an vô sự đi lên hay không nữa.
Giang Anh Tuấn biết Lê Quốc Nam quan trọng thế nào với hai anh em nhà họ Nhan.
Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng khoảng thời gian Nhã Quỳnh khó khăn nhất thì đúng là chỉ có Lê Quốc Nam ở bên cạnh cô.
Cũng may có anh ta ở đó, chứ nếu không thì chưa biết được NhanKiến Định còn phải nằm trên giường bệnh bao nhiêu năm nữa.
Bây giờ bỗng dưng anh ta lại phải bỏ mạng mình vì chuyện của nhà họ Nhan, dù là ai thì cũng không thể nào chịu đựng nổi.
Nhan Nhã Quỳnh cảm nhận được lực siết trên lưng càng ngày càng mạnh khiến cô cũng thấy đau nhức thì chợt tỉnh táo lại được một chút.
Cô cau mày, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau khổ: “Anh Tuấn, anh Nam đã không còn nữa rồi…”
Dứt lời, Nhan Nhã Quỳnh rúc vào trong lòng Giang Anh Tuấn, tay ôm chặt cổ anh, nước mắt rơi đầy mặt.
Cơ thể nho nhỏ của Nhan Nhã Quỳnh cuộn thành một khối, rúc vào lòng Giang Anh Tuấn.
Quần áo rộng thùng thình trên người càng tôn lên vẻ gầy yếu mong manh của cô.
Mái tóc rối tung vừa nhìn đã biết là lâu rồi không được chỉnh trang dang rủ xuống trên trán.
Hai mắt cô đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua rất khó coi.
Giang Anh Tuấn đau lòng ôm chặt người mình yêu.
Hai người họ hiểu lầm lẫn nhau, chia xa suốt một thời gian dài như thế.
Bây giờ vừa mới coi như tu thành chính quả, anh đã bao giờ trông thấy Nhan Nhã Quỳnh có dáng vẻ đau đớn như vậy đâu.