Cuối cùng Nhan Nhã Quỳnh cũng bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại đến chuyện này cả ngàn lần nhưng chưa từng nghĩ đến việc bỏ đứa bé.
Cho dù đứa con này đến không đúng lúc nhưng bây giờ sinh mệnh đang tồn tại trong người cô, đó là hơi ấm không gì thay thế được và cũng là dũng khí để cô sống tốt trong cuộc sống hiện tại.
“Nhã Quỳnh, em không sao chứ?”
Lê Quốc Nam nghe thấy tiếng nước chảy bên trong liền nhanh chóng gõ cửa.
Cánh cửa từ bên trong mở ra, anh ta nhìn thấy khuôn mặt Nhan Nhã Quỳnh lộ ra vẻ dịu dàng và sự kiên cường vốn có của một người mẹ, cô nhẹ nhàng đi ngang qua người anh ta.
Hơi nóng từ nhà vệ sinh tràn ra khiến anh ta có chút choáng váng.
Sau khi có em bé, hình như ai cũng đổi tính hết.
Trước kia Nhan Nhã Quỳnh là một người khó đối mặt với mọi bóng tối bên ngoài và dường như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, ngay cả là NhanKiến Định cũng mong muốn cô sống tốt trong tình cảnh này.
Nhưng bây giờ thì khác khí chất mà cô toát ra đã chuyển từ dữ tợn sang mềm mại, nhẹ nhàng bay bổng quanh người cô, cả người toát ra một mùi ngọt ngào tựa như một đám mây nhẹ nhàng và êm ái.
Lê Quốc Nam thở dài, không biết chuyện này là tốt hay xấu, anh ta lại ngồi ở mép giường rồi nắm lấy vai Nhan Nhã Quỳnh, nhẹ nhàng võ lưng ˆ^ co.
“Nhã Quỳnh, vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút đi, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Lê Quốc Nam nhướn mày và nói với giọng điệu dịu dàng để xoa dịu tỉnh thần đang căng thẳng của Nhan Nhã Quỳnh.
“Anh Nam cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Trong thời gian mang thai này, em vẫn Phải dựa vào sự chăm sóc của anh, nếu anh ngã thì em phải làm sao?”
Trái tim của Nhan Nhã Quỳnh đột nhiên thả lỏng sau đó mở miệng cười rồi nhắm mắt thư giãn.
Thời gian trôi qua sau sáu ngày ở trong bệnh viện, cuối cùng bác sĩ thông báo sức khỏe của Nhan Nhã Quỳnh không còn nghiêm trọng và có thể xuất viện.
Mặc dù chưa thể di chuyển xa nên cả hai tạm thời đã thuê một căn nhà nhỏ ở gần sân bay.
Ở phía bên kia, khuôn mặt của Giang Anh Tuấn bỗng tái nhợt lộ ra thần sắc khác thường, anh ngồi trên mặt đất dựa vào tường với vẻ mặt lãnh đạm.
Cách đó không xa là khóe miệng của Trần Nhật Linh mở ra rồi khép lại, trên mặt lộ ra một nụ cười giả tạo rồi hai tay vòng qua ôm chặt anh, bộ dạng đột nhiên trở nên lo lắng.
“Anh Tuấn, ông nội nói rằng nếu anh không liên lạc với Nhan Nhã Quỳnh nữa thì lần này có thể cùng em xuống lầu.
Ông nội đã đưa chìa khóa cửa cho em rồi.
Anh Tuấn, anh nên mềm mỏng với ông nội đi, kể cả anh có giả vờ thì em cũng không để ý đâu.
Dù sao ông nội cũng lớn tuổi rồi, ông cũng không thể chịu đựng được sự bướng bỉnh của những người trẻ tuổi như chúng ta…”
Giang Anh Tuấn nhìn thấy bộ dạng hoang mang của Trần Nhật Linh, khóe miệng của anh hơi nhếch lên.
Loại thủ đoạn như vậy đều là của nhà họ Giang, từ nhỏ đến lớn anh đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi, kỹ năng diễn xuất kém như vậy khiến cho Giang Anh Tuấn muốn chế giễu cũng cảm thấy lãng phí năng lượng.
Rốt cuộc ở đây sáu ngày ngoài lượng nước không giới hạn thì chỉ ăn ba miếng bánh mì khiến Giang Anh Tuấn không thể nhịn được nữa, nhưng cũng không muốn người phụ nữ khó lường này đến đón mình.
“Giang Anh Tuấn.”.