Người hầu đứng ngoài cửa rồi cúi đầu một cách cung kính.

Họ không dám nhìn Trần Nhật Linh, không biết vì cái gì nhưng Trần Nhật Linh càng đáng sợ hơn so với lúc trước.
“Biết rồi”
Giọng nói của Trần Nhật Linh khàn khàn, cô ta trực tiếp đứng dậy rồi đi vê phía phòng đọc sách, mặc dù chỉ mặc mỗi một cái áo choàng tắm.
“Bố gọi con à”
Trần Nhật Linh đưa tay gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào.
Giọng điệu của cô ta không thay đổi mà nói với vẻ bình tĩnh.
“Là bố không tốt, bố đến chậm nên mới khiến con gặp phải chuyện này.
Sớm muộn gì bố cũng sẽ khiến Giang Anh Tuấn trả giá đắt, con yên tâm đi”
Mặt Trần Tuấn Tú tràn ngập áy náy, ông ta đứng sau bàn, khuôn mặt tiêu tụy, nhìn rất giống như quá đau lòng mà ăn ngủ không yên.

Mặc dù trong lòng Trân Nhật Linh không có chút gợn sóng nào nhưng khóe miệng cô ta đã bắt đầu vểnh lên.
Cô ta đi qua ôm lấy cánh tay của Trần Tuấn Tú rồi nói với giọng nức nở, khiến cho người khác có chút đau lòng: “Bố, con muốn tự mình báo thù.

Giang Anh Tuấn có thể đối xử với con như thế nói cho cùng vấn là vì Nhan Nhã Quỳnh.
Con muốn để Nhan Nhã Quỳnh cũng phải trải qua những gì con đã chịu.

Con muốn tự mình báo thù…”
“Nhật Linh, con muốn báo thù nhưng lấy năng lực hiện tại của con vẫn không thể nào làm được.

Bố đưa con đi nước ngoài, cho con học xong lại tự mình trở về báo thù có được không? Bố trả thù Giang Anh Tuấn giúp con trước.”
Trần Tuấn Tú đưa tay sờ lên mái tóc của Trân Nhật Linh, ông ta biết rất rõ tâm lý trả thù của phụ nữ, đưa người ra nước ngoài rồi đợi một thời gian thì lực sát thương sẽ càng mạnh.
“Con nghe lời bố.”

Trân Nhật Linh chôn mặt vào lòng Trần Tuấn Tú rồi bắt đầu khóc to lên, nhưng khóe miệng cô ta lại nở một nụ cười tràn ngập ác ý.
“Bố đã mua cho con vé máy bay vào lúc một tiếng sau rồi.

Để Hải Phúc đi chung với con, bố cũng yên tâm hơn”
Bây giờ Trần Nhật Linh đã không còn giá trị lợi dụng rồi, bên phía Giang Anh Tuấn bây giờ tạm thời ốc còn không mang nổi mình ốc, ông ta có thể giấu bọn họ mà đưa người ra ngoài một cách dễ dàng.
“Vâng, bây giờ con phải thu dọn một số thứ rồi đi.

Lần này con đi không biết bao giờ mới vê được, những người khác con không quan tâm nhưng Nhan Nhã Quỳnh bố phải giữ cho con, con nhất định phải tự tìm cô ta mà báo thù”
Trần Nhật Linh lau khô nước mắt trên mặt rồi cúi người chào Trân Tuấn Tú một cái, sau đó quay người rời đi.
Trần Nhật Linh vừa đi ra khỏi cửa thì bên phía Giang Anh Tuấn đã nhận được tin ngay lập tức.

Đúng là cô ta đi ra từ biệt thự nhà họ Trần, Trần Tuấn Tú tự biên tự diễn một tuồng kịch, mà mục đích chỉ để anh không thể ra khỏi cửa.

Sợ là mọi chuyện không đơn giản như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play