Người Hải Phòng không ai không biết tổng giám đốc Anh Tuấn nổi danh lừng lẫy của tập đoàn Sunrise, là một nhân vật lòng dạ ác độc điển hình.
Khí thế trên người mạnh mẽ, chỉ liếc mắt, như thể phát độc, cả người lộ ra khí chất cao quý, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp bách, lạnh lẽo giống như đóng băng linh hồn của người ta, cả người không có một chút tình người nào.
Thấy người sẽ lập tức được đưa đi, có vài người không nhịn được.
“Cho dù là tổng giám đốc của tập đoàn Sunrise thì cũng không thể bao che cho cô ta như vậy được, anh không phân tốt xấu như vậy sao.
Cô chủ nhà họ Trần chờ anh lâu như vậy, cô ấy tốt hơn nhiều so với ả phụ nữ lẳng lơ trước mắt này!”
“Chúng ta đang làm theo tiêu chuẩn xã hội thôi, anh muốn đẩy chúng tôi vào là có thể vào được chắc?”
“Ít dọa người thôi, còn cái gì mà đời này, chẳng lẽ anh có thể khiến người ta bị giam cả đời sao?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không sợ chết tiếp tục dẫn đầu nói, sau đó anh một câu tôi một câu, cả đám người liền ồn ào theo.
“Tụ tập gây chuyện, đánh người, cố ý gây thương tích, phỉ báng, sao? Có thể cho các người đi một đời hay không, ai dám thử?”
Giang Anh Tuấn nhíu mày, cảm giác được người trong ngực đang không ngừng phát run, tính kiên nhẫn lập tức mất sạch.
Dường như lời nói của anh chiếm lý, đám người bỗng nhiên lùi lại một bước, anh giống như là một cây kim, đâm thật sâu vào trái tim tất cả mọi người, từng người sững sờ tại chỗ không dám động đậy.
Thấy không ai phản đối, Giang Anh Tuấn liếc mắt nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, giọng điệu lạnh nhạt, quay quá nói với vệ sĩ.
“Tên đàn ông nói chuyện đầu tiên kia, bắt anh ta lại”
Không ai dám phản kháng, đám người nhìn nhau, mặc cho Giang Anh Tuấn rời đi, cùng dẫn theo cả Chu Thanh đang nằm trên đất và người đàn ông đội mũ đen.
Nhan Nhã Quỳnh mím môi, vừa mệt vừa khó chịu, cảm giác mí mắt như treo nghìn cân lên, cô không ngờ là Giang Anh Tuấn lại xuất hiện ở đây, giống như hai lần gặp sự cố sau khi về nước, đều là anh cứu mình.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới điều gì, nhìn chung quanh một chút, thấy Chu Thanh được vệ sĩ đỡ cách đó không xa, mới thở phào một hơi, dựa vào trong lòng Giang Anh Tuấn, yên tâm nhắm hai mắt lại.
Bản thân bị thương còn chưa khỏi, lần này lại chịu tổn thương lớn như vậy, có thể kiên trì tới bây giờ đã không dễ dàng gì rồi.
Lúc này ở lầu bốn, sắc mặt của Trần Nhật Linh trắng bệch nhìn cảnh tượng bên dưới, Hải Phúc cau mày đứng cách đó không xa.
Ban đầu sảng khoái đến cỡ nào, sau đó liền khó chịu cỡ đấy, Trân Nhật Linh không khống chế nổi ganh ghét trong lòng, hai mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Quỳnh nằm trong lòng Giang Anh Tuấn, giống như bị điên mà ném mạnh tách trà trên bàn xuống, chén sứ liền vỡ tung tóe.
“Vì sao, vì sao Giang Anh Tuấn nhất định ở ở bên Nhan Nhã Quỳnh, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cô ta! Nhan Nhã Quỳnh tốt như vậy sao! Nhớ mãi không quên tận năm năm, cho dù cô ta đã kết hôn, đã có con cũng không ngại, Anh Tuấn…’ Trân Nhật Linh mất khống chế ghé vào mặt bàn, trên mặt đầy nước mắt, ác ma ở chỗ sâu nhất trong lòng, dường như mơ hồ có xu thế thò đầu ra.
Ngay sau đó, ánh mắt mạnh mẽ, quay qua nhìn Hải Phúc đứng sau, bất mãn nói: “Một người bị bỏ tù, đây chính là cách mà chị nghĩ ra sao? Tôi cảnh cáo chị, thời gian hai ngày lập tức tới rÕI.
“Cô chủ nhỏ yên tâm, trò hay còn ở đẳng sau! Lưu Thanh Mai lập tức sẽ có tin tức.
Hải Phúc nhìn Trần Nhật Linh nói, đương nhiên vừa rồi Giang Anh Tuấn xuất hiện, cũng là sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn, vốn cho rằng người không thể đến nhanh như vậy, kết quả còn chưa làm gì được, người đã được cứu đi.