Cô nghĩ đến cuộc tập kích bất ngờ của mình lần trước lúc cậu bé đang tắm rửa, nhưng rốt cuộc lại bị đuổi ra ngoài.
Vì chuyện này nên trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu, vì thế đã lén lút đến đây quấn lấy Hướng Minh.
Từ sau khi Hướng Minh hiểu chuyện, cô chưa bao giờ nhìn thấy thân hình trắng trẻo và mềm mại của cậu bé.
Người mẹ này quả thực hoàn toàn thất bại mà.
Hướng Minh đứng trong góc phòng với vẻ mặt kháng cự, thề sẽ bảo vệ sự trong trắng của mình.
Cánh tay nhỏ nhắn của cậu bé đang che lấy thân thể, vẻ mặt kinh hoàng, như thể Nhan Nhã Quỳnh cũng là một mụ phù thủy to lớn tóm lấy một đứa trẻ.
"Mẹ, không mài! Con đã nói lần trước rồi, không được..." Hướng Minh cự tuyệt một cách yếu ớt, cơ thể co rút trong góc không còn khả năng phản kháng.
“Hướng Minh...!Có người mẹ nào mà không giúp con cái tắm rửa đâu chứ”
Nhan Nhã Quỳnh nhìn chằm chằm vào con trai mình một cách đáng thương, muốn dùng nước mắt làm cho cậu bé khuất phục.
Cô quả thực đã thực hành kỹ năng không nói gì mà chỉ khóc, nằm lì ở trên giường một hồi lâu nhưng bất quá cũng chỉ là làm cho khuôn mặt mình đỏ ngầu lên.
“Thế nhưng con là con trai mà mẹ ơi”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Minh đỏ bừng vì xấu hổ.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tự hỏi làm cách nào để chạy thoát ra ngoài.
“Thế nhưng con mới năm tuổi, những bé con năm tuổi đều là được mẹ giúp tắm rửa mà.
Con không tin thì có thể hỏi cậu Định ấy, khi cậu lớn tâm tuổi con thế này cũng là mẹ giúp tắm cho”
Nhan Nhã Quỳnh chớp chớp đôi mắt †o tròn đen lay láy, đặc biệt nhấn mạnh lấy con số năm.
Cô không quan tâm đến sự phản kháng của cậu con trai đối với mình, trấn áp cậu bé một cách mạnh mẽ.
"Mẹ, nếu mẹ ở đây như thế này thì con sẽ đến gặp cậu để khiếu nại...”
Hướng Minh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào.
Cậu bé nhìn mẹ bằng cặp mắt đáng thương như muốn lao ra ngoài ngay.
lập tức, muốn nhắm hai mắt lại và hét lên.
“Được rồi, mẹ nhất định sẽ nhẹ nhàng, sẽ không giúp con tắm rửa thô bạo đâu mà”
Nhan Nhã Quỳnh không quan tâm đến việc Hướng Minh giấy giụa chút nào, cô bước tới bế cậu bé đi vào phòng tắm.
Nước tắm đã được đong từ trước, phòng tắm bị ám bởi lớp sương mù quẩn quanh, tầm nhìn trở nên hạn hẹp lại.
Hướng Minh vây vẫy tay chống cự nhưng cuối cùng chỉ có thể vùi khuôn mặt nóng rực vào cổ của Nhan Nhã Quỳnh, trong lòng căng thẳng nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.Buổi tiệc lớn bên dưới đã bắt đầu rồi nhưng khó lòng mà bắt gặp được cậu bé nhỏ nhắn Nhan Hướng Minh.
Nhan Nhã Quỳnh ôm Hướng Minh trong phòng tắm kỳ cà kỳ kèo hơn bốn mươi phút, khi mồ hôi đầm đìa mới ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, trắng trẻo và mềm mại đi ra ngoài.
Lần đầu tiên tắm lâu như vậy khiến Hướng Minh bị hơi nóng bên trong làm cho chóng mặt.
Lúc này cậu bé cũng không biết phải phản kháng gì, đành để mẹ giúp mình mặc quần áo rồi đẩy cơ thể nhỏ bé của mình ra ngoài, nhốt cậu bé lại ở ngoài cửa.
Nhan Hướng Minh hầu như không lấy lại được chút tỉnh †áo nào cho đến khi cái lạnh bên ngoài thổi tới.
Khuôn mặt cậu bé lập tức đỏ bừng, ai tay ôm lấy đôi má nhỏ.
nhắn, bé con của mình một cách khó khăn rồi chạy xuống nhà, thậm chí Hướng Minh không thèm tìm đến Nhan Kiến Định, một mình trốn bên ngoài khu vườn nhỏ để hóng gió.
Giang Anh Tuấn sáng hôm nay đã đến nhà họ Diệp, vốn là muốn cùng Nhan Kiến Định nói chuyện, tâm sự nhưng vô tri vô giác lại bước đến khu vườn nhỏ ở bên ngoài, ánh đèn vàng ấm áp không chói sáng lắm, từng cụm hoa tường vi nở rộ rực rỡ.