Trần Nhật Linh, nếu như không phải có nhà họ Trân chống lưng thì cô cho rằng bây giờ cô còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi được à?”
Giang Anh Tuấn điều tra ròng rã năm năm trời, nhưng chẳng hề tìm ra một chút xíu chứng cứ nào.
Trân Nhật Linh của năm xưa không thể nào thông minh như vậy được, thậm chí anh còn không biết người giúp đỡ cô ta là nam hay nữ.
Đó mới là điều đáng sợ nhất.
“Cũng vì người phụ nữ anh yêu chết rồi, cũng bởi vì em yêu anh nên là do em hại cô ta đúng không? Từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ tới chuyện hại Nhan Nhã Quỳnh, cho dù anh có tin hay không thì em cũng không làm chuyện đó.”
Giang Anh Tuấn không nói lời nào, anh dùng một giọng điệu lạnh nhạt mà trần thuật: “Không cần tôi nói thì cô cũng biết thủ đoạn của Nhan Kiến Định ghê gớm tới cỡ nào.
Bây giờ tôi không đụng nhà họ Trần được nhưng không có nghĩa là Nhan Kiến Định cũng không.
Tôi sẽ luôn luôn nhìn chằm chằm cô, cô về nói với người đứng sau cô rằng tốt nhất đừng để tôi bắt được điểm yếu.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa toàn bộ nhà họ Trần xuống địa ngục’“
“Anh Tuấn, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, từ nhỏ em đã đi lẽo đếo theo anh.
Chẳng lẽ anh không biết em là người như thế nào sao? Em không biết người phía sau gì đó mà anh nói, em không thẹn với lương tâm của mình”
“À..”
Gương mặt của Giang Anh Tuấn lại càng thêm lạnh lùng, trong mắt Hướng Minh tràn ngập sự châm chọc: “Nếu như để tôi tìm ra được chứng cứ, thì tôi sẽ bắt cô nhảy lại một trăm lần theo cách mà Nhã Quỳnh đã nhảy xuống”
Điếu thuốc chỉ còn một nửa, Giang Anh Tuấn trực tiếp dúi vào gạt tàn cách đó không xa, rõ ràng sự kiên nhẫn của anh đã tới giới hạn.
Có một số người mà anh còn chẳng bằng lòng đối diện với họ, dù chỉ là thời gian một điếu thuốc.
“Anh Tuấn, em…”
“Cút”
Giang Anh Tuấn còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, anh không muốn nghe tiếng của Trần Nhật Linh nữa, anh nhắm mắt lại rồi dựa vào ghế.
Nhiệt độ trong văn phòng hạ xuống một cách nhanh chóng.
Cuối cùng Trần Nhật Linh cũng cắn răng rồi lui ra ngoài.
Thằng điên Nhan Kiến Định cuông em gái kia đã trở về, đúng là Trân Nhật Linh nên đi sắp xếp một số việc.
Người gây ảnh hưởng tới kế hoạch của cô ta thì đều phải nên biến mất khỏi thế giới này.
Cũng may là Giang Anh Tuấn nhắc nhở cô ta, nếu như Nhan Kiến Định đã nhằm vào cô ta thì anh ta nên biết mất theo Nhan Nhã Quỳnh thì hơn.
Thằng điên đó từ nhỏ đã thế rồi, không biết đã làm hỏng bao nhiêu kế hoạch của cô ta rồi.
Trần Nhật Linh đi trên chiếc giày cao gót, phát ra tiếng cộc cộc cộc rất vang, cô ta vội vàng rời khỏi tập đoàn Sunrise.
Trong văn phòng chủ tịch, Giang Anh Tuấn đã mở mắt ra, năm năm trời không có tiến triển, giờ phải nhân lúc Nhan Kiến Định xuất hiện tạo nên k1ch thích cho người nào đó, chắn hẳn là sẽ có phát hiện không nhỏ đây.
“Cốc cốc cốc.’ Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng của Lâm Tiến Quân: “Thưa chủ tịch, TQT đã có động tác rồi”
“Vào đi”
Giang Anh Tuấn bóp bóp trán, giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi rã rời.