Trong mắt Nhan Kiến Định thì Nhan Nhã Quỳnh mãi mãi vẫn chỉ là một đứa bé chưa trưởng thành, thích khóc, thích quậy, cũng thích cười.

Cô gái như thế thì phải cưng chiều, dù sao nhiều năm rồi nhà họ Nhan mới có được một cô con gái bé nhỏ, không thương không được.
“Anh Nam đâu rồi ạ? Sao anh ấy không tới?”
Mặt của Nhan Nhã Quỳnh hồng lên, cô quay đầu hỏi: “Bình thường anh Nam rất thích tham gia mấy chuyện này, sao nay lại không thấy tới?”
Nhan Nhã Quỳnh thấy mình bị Nhan Kiến Định nói trúng thì cố gắng bẻ sang chuyện khác.
Em gái lớn rồi, biết hỏi tới người khác rồi.
Đang nói chuyện với anh mà lại nhắc tới người khác, điều này khiến cho Nhan Kiến Định cảm thấy ghen tị.

Nhan Kiến Định làm bố làm mẹ lại làm anh nuôi Nhan Nhã Quỳnh lớn tới chừng này, mấy năm trước thì chỉ nghĩ tới Giang Anh Tuấn, bây giờ thì ngay cả Lê Quốc Nam cũng xếp trước người anh này.

Nhan Kiến Định cảm thấy rất khó chịu, rất ghen tị.
Nhan Nhã Quỳnh bước xuống xe, Nhan Kiến Định còn phải tới công ty nên không xuống.

Cô ngâm nga hát rồi dắt Nhan Hướng Minh về nhà.
Mọi thứ đã sắp xếp xong từ lâu rồi, cũng chẳng cần tới Nhan Nhã Quỳnh phải làm.

Cô phải ngồi trên máy bay tận một ngày nên đã rất mệt mỏi, quay ra thơm vào má Hướng Minh hai cái rồi quay người về phòng ngủ.
Khi về tới nhà thì cũng đã gần tới giờ cơm tối, Nhan Nhã Quỳnh nghĩ mình vẫn còn bị chênh lệch giờ, chưa chắc có thể dậy nổi nên cô đã dặn dì giúp việc đừng gọi mình, sau đó mới ung dung đi về phòng ngủ.
Ba ngày trước Lê Quốc Nam đã về tới nhà họ Lê rồi, vừa vê anh đã gióng trống khua chiêng dẫn bà Nhung ra ngoài ở.

Anh ta cũng bắt đầu tung tin mình đã kết hôn và có con với bên ngoài, cùng lúc đó cũng bắt đầu tiếp xúc với sản nghiệp của nhà họ Lê.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố Hải Phòng đều dồn mắt về phía Lê Quốc Nam.

Thậm chí cái tin TQT vừa về cũng chẳng hề tạo nên cơn sóng lớn nào.
Giang Anh Tuấn đứng ở tầng cao nhất rồi nhìn vào phía TQT đang đứng sừng sững cách đó không xa.

Nhan Kiến Định cố ý đặt công ty ngay bên cạnh tập đoàn Sunrise.
“Thưa chủ tịch, đã điều tra rõ ràng rồi ạ.”

Lâm Tiến Quân đứng cách đó không xa, anh ta nói với vẻ nghiêm túc: “Đúng là anh Nhan Kiến Định đã đi về chung với cậu cả Nam.

Đã theo dõi ba ngày, không hề phát hiện bất cứ gió thổi cỏ lay nào.”
Lâm Tiến Quân cũng không phải là người liều lĩnh, anh ta đã đi theo Giang Anh Tuấn năm năm rồi, bây giờ Tuấn cách xử lý mọi chuyện của anh ta lại càng thêm giống Giang Anh Tuấn.
“Còn về phần vợ con mà cậu cả Nam nói thì tạm thời bây giờ còn chưa có tin tức.

Cả thành phố Hải Phòng đều đang chú ý tới, tin rằng không bao lâu nữa là sẽ bị đào ra thôi.”
Giang Anh Tuấn quay người lại, anh để hai tay trước ngực, bờ môi có chút mấp máy.

Anh nhắm mắt lại rồi dựa vào ghế, vẻ mặt có chút tái đi.
Lâm Tiến Quân im lặng thở dài một tiếng, rón rén đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Anh ta đã đi theo Giang Anh Tuấn nhiều năm rồi, tận mắt nhìn thấy Giang Anh Tuấn đi từng bước tới bây giờ, anh ta có thể cảm nhận được sự khó khăn trong đó.

Con em nhà giàu, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, nhưng ngay cả cơ hội gặp bố mẹ đơn giản nhất cũng chẳng được mấy lần…
Lê Quốc Nam gióng trống khua chiêng như vậy, thậm chí còn tung tin mình có vợ con, trong khi Nhan Kiến Định lại im lặng ẩn núp.

Điều này khiến cho Giang Anh Tuấn không thể không suy nghĩ nhiều, có khi nào có kỳ tích không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play