Đứa bé trông giống như cô, cơ thể khỏe mạnh, lại còn là thiếu niên đẹp trai, khi còn nhỏ cô cũng có lúc xấu xí như vậy sao? Đây chính là định nghĩa về cái đẹp của anh trai cô! Sau này chuyện tìm chị dâu phải đợi cô kiểm tra rồi.
Nhan Kiến Định trầm mặc một lúc khi nhìn thấy đứa bé màu đỏ và nhăn nheo được quấn trong chiếc tã lót, nhìn đứa bé giống y hệt một ông già nhỏ vậy.
Chỉ tại khi ở trong phòng sinh anh ấy mới vội vàng liếc nhanh một cái, cô em gái khi còn nhỏ trong trí nhớ của anh ấy vô cùng trắng trẻo, mêm mại, lại rất đáng yêu.

Anh ấy còn tưởng rằng có khác biệt cũng chỉ một chút thôi, ai ngờ đứa bé mới sinh lại có thể xấu như vậy.
Theo những gì anh ấy vừa mô tả, có vẻ như sự khác biệt có hơi lớn một chút.
Nhan Kiến Định dừng lại một chút, sau đó anh ấy bình tĩnh tự mình giảng giải lĩnh vực này: “Nhã Quỳnh của chúng ta rất xinh đẹp, Giang Anh Tuấn cũng coi như tạm ổn.

Bất kể sau khi trưởng thành có như thế nào thì đứa bé cũng sẽ không bị khiếm khuyết.

Cho dù là giống em hay là giống Giang Anh Tuấn thì khi lớn lên đứa bé chắc chắn sẽ không xấu, cũng sẽ đẹp dù sớm hay muộn.

Tất nhiên anh vẫn mong đứa bé lớn lên trông giống như Nhã Quỳnh của chúng ta vậy.

Nói mấy chuyện này trước mặt đứa bé, rốt cuộc Nhan Nhã Quỳnh nhịn không được, cô nói: “Đúng vậy, lời anh nói rất đúng”
Cô e rằng chưa ai nhìn qua đứa bé kể từ khi nó được sinh ra đến giờ.

Cũng mệt cho anh trai cô da mặt dày, có thể không thay đổi sắc mặt mà nói đứa bé của cô trông rất đẹp trai, hơn nữa anh ấy còn miêu tả cả hình dáng cho cô.
Khả năng ứng biến của Nhan Kiến Định khá tốt, anh ấy không hề cảm thấy xấu hổ mà sờ nhẹ cái mũi của mình.
Anh ấy để Nhan Nhã Quỳnh nhìn đứa bé một lúc, từ khóe mắt anh ấy nhìn thấy Lê Quốc Nam đang vò đầu bứt tai giống như có chuyện gì rất gấp.

Anh ấy nhướng mày, bế đứa bé trở vê phòng trẻ sơ sinh.

Khi anh ấy quay người trở về, Lê Quốc Nam vẫn bày ra thái độ đó.
Nhan Kiến Định cũng không muốn quan tâm đến anh ta, tự mình bưng đến bữa ăn với chế độ ăn uống đầy đủ thuốc, chuẩn bị cho Nhan Nhã Quỳnh uống một chút trong lúc nghỉ ngơi.

Khi sinh đứa bé đã đổ rất nhiều máu, trong thời gian ở cữ cần phải tẩm bổ bù đắp lại.

Quả thực Nhan Nhã Quỳnh cũng rất mệt, cô có thể dậy sớm như vậy là vì lo lắng cho đứa bé.

Lúc này cô thực sự rất đói, kết quả nhìn thấy đồ ăn trong tay Nhan Kiến Định sắp được đưa đến tận miệng cô.
“Ê ê ê, đợi một chút…”
Mắt nhìn thấy đồ ăn sắp được đưa đến miệng cô, Lê Quốc Nam lộ vẻ kinh sợ, anh ta nhanh chóng đoạt lấy chiếc thìa trong tay Nhan Nhã Quỳnh rồi bưng bữa cơm đặt ra xa: “Hiện tại em không thể ăn những thứ này, chỉ cần uống hai ngụm nước là được rồi”
Nước canh đã bị đoạt đi, Nhan Kiến Định và Nhan Nhã Quỳnh mở to đôi mắt nhìn Lê Quốc Nam chằm chằm.

Lê Quốc Nam mỉm cười, quay người lại giải thích: “Sau sáu giờ mổ lấy thai chỉ nên uống một ít nước là được rồi, nếu muốn ăn thì phải đợi ít nhất ba ngày sau.

Trong thời gian này, cháo kê cũng có thể uống một chút nhưng em phải đợi cho đến khi xả hết khí ra… mới được.”
Khi nói với những bệnh nhân khác về điều này, anh ta không cảm thấy có gì không ổn.

Lúc này khi nói đến đây, khuôn mặt của Lê Quốc Nam vì ngượng ngùng mà đỏ bừng, anh ta hận không thể có một cái chăn để anh ta vùi đầu vào.

Anh ta ở trước mặt em Quỳnh nói đến vấn đề thải khí phỏng chừng anh ta sẽ bị Nhan Kiến Định đánh chết.
Nhan Nhã Quỳnh nhất thời không có phản ứng gì, cô ngây người ngồi ở trên giường, hai tay vẫn còn đặt giữa không trung: “Xả, xả khí… ý của anh là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play