Đèn trong phòng bệnh của Nhan Nhã Quỳnh bật sáng ngay lập tức.

Nhan Kiến Định nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh, anh ấy còn chưa kịp mặc quần áo vào đã vội vàng kêu lên: “Lê Quốc Nam, mau gọi bác sĩ đi, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Nhã Quỳnh sắp sinh rồi!”
Tiếng hét của anh ấy khiến các bác sĩ và Lê Quốc Nam đang ngồi dự phòng ở quầy lễ tân bị sốc.

Sau khi âm thanh truyền đến chỗ bọn họ, tất cả các bác sĩ và y tá đã túc trực trước đó đều chạy đến.

Trong chốc lát tin tức được lan truyền đến mọi người và dường như toàn bộ bệnh viện sống động trở lại.
Nhan Nhã Quỳnh đau đớn đến mức suýt bất tỉnh, nửa đêm đột ngột bị đau khiến cô phải tỉnh dậy.

Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, tuy là lần đầu tiên sinh con nhưng trước đó các bác sĩ đã phổ biến rất nhiều, cô biết có thể do vỡ nước ối sắp sinh nên lập tức gọi người.
May mà Nhan Kiến Định ngủ cách đó không xa, mấy ngày nay anh ấy không ngủ được vì căng thẳng.

Cô vừa cử động thì anh ấy tỉnh dậy.

Sau khi trơ mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh bị đẩy vào phòng mổ, Lê Quốc Nam đang muốn đi theo thì anh ta bị Nhan Kiến Định chặn lại.
Dù sao anh ta cũng không phải là bác sĩ chuyên khoa phụ sản, anh ấy biết Nhan Nhã Quỳnh không muốn họ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô.

Bác sĩ là những bác sĩ giỏi nhất mà anh ấy có thể tìm được, dù lo lắng nhưng anh ấy chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Trước mắt cô đều là những bóng người ngổn ngang đang lắc lư, Nhan Nhã Quỳnh không thể nhận ra những người này là ai và cô đang ở đâu, cô chỉ cảm thấy rất đau và có thể ngất đi ngay lập tức.
Sau một hồi đau đớn, có vẻ cô nghĩ sinh con khá dễ dàng, vừa nói sinh con thì lập tức đã sinh xong.

Bởi vì hiện tại y học rất tiên tiến, chỉ có ít người bị tai biến nên coi như khá an toàn.

Chỉ là sau khi tự mình trải qua mới có thể hiểu được loại đau đớn này căn bản là không thể tưởng tượng được.
Đến cuối cùng, vẻ mặt của Nhan Nhã Quỳnh có chút sững sờ, cô nhớ tới mình bắt đầu vào ban đêm, ánh đèn sáng trắng khiến đôi mắt cô đau nhói, xung quanh cô có đủ loại người, bọn họ nói gì cô cũng không nghe được rõ ràng, âm thanh của bọn họ giống như bị một lớp gì đó bao phủ.

Nhan Nhã Quỳnh nhớ rằng Nhan Kiến Định muốn cô sinh mổ, anh ấy nói rằng sinh con rất đau đớn và không đành lòng để cô chịu đựng nỗi đau đó.
Lúc đầu, cô còn không quan tâm, cô nghĩ rằng con mình phải tự sinh mới tốt.

Cho tới bây giờ, nằm trên bàn mổ, bác sĩ không ngừng bảo cô gắng sức rặn thì cô mới biết việc sinh con không đơn giản như cô nghĩ.
Dường như cơn đau mạnh hơn dự kiến, bụng dạ co rút dữ dội giống như có thứ gì đó từ bên trong muốn chui ra.
Bên dưới truyên đến cơn đau dữ dội, lập tức cô dùng hết sức lực tích tụ.

Cô thở hổn hển nằm im tại chỗ, trông giống như một con cá bị rời xa mặt nước, không thể nhảy được nữa.
Nhan Nhã Quỳnh bị đau trong một khoảng thời gian dài, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cô không biết rốt cuộc mình đang làm gì vào lúc này.

Ngay cả cơn đau ban đầu cũng đã thuyên giảm rất nhiều, cô chỉ có thể mơ hồ nghe thấy bên cạnh giống như có người đang nói chuyện, họ tranh cãi rất ồn ào.
Dường như Nhan Nhã Quỳnh có thể rơi vào trạng thái hôn mê bất cứ lúc nào, bác sĩ thở dài, ông ấy biết cô gái này muốn được sinh thường nhưng bây giờ xem ra là không thể.

Ông ấy yêu cầu y tá thông báo cho những người bên ngoài ký vào đơn đồng ý mổ và bắt đầu chuẩn bị cho ca sinh mổ.
Lê Quốc Nam và Nhan Kiến Định đang đợi bên ngoài, quần áo xộc xệch, râu ria xồm xoàm.

Hai người đã không thể để ý hơn được nữa, đèn đỏ trong phòng mổ vẫn bật sáng, bầu trời bên ngoài chậm rãi chuyển từ đen kịt sang trắng xóa.
Đã vài giờ trôi qua không có động tĩnh gì, trước kia Lê Quốc Nam đã từng quen với việc thực hiện các thao tác bên trong nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Đây là lần đầu tiên anh ta nếm thử cảm giác một giây mà như một năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play