Nói xong, anh nhéo cái má bánh bao của Nhan Nhã Quỳnh rồi gõ cửa, đợi tầm ba phút rồi đi vào luôn.
Vừa mở cửa thì ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên cơ thể hai người đang đứng ở cửa. Nhan Nhã Quỳnh đi trước một bước, liếc mắt một cái nhìn lại, căn phòng vốn dĩ cũng được coi là trổng trải thì bây giờ đã có bốn năm người đứng đây. Hướng Minh đang ôm Tỉnh Hòa ngồi trên ghế sô pha.
Trong lúc đang đi quanh quanh thì cô thấy NhanKiến Định đang ngồi trên ghế trước giường bệnh nắm tay NhanMinh Tú. Lại đi một chút nữa thấy người đàn ông mà lúc trước đã đưa họ trở về, gương mặt bình tĩnh đứng đó giống như đang được căn dặn.
“Vào đây ngồi đi. Đúng lúc ông đang có chuyện muốn nói với các cháu. Đến đây ngồi bên cạnh ông này”
Công tước Otto tươi cười, vẫy tay về phái hai người đang đứng ở cửa kia, động tác vừa chậm rãi lại vừa không có sức lực, như là… có chút không khỏe lắm.
“Ông ngoại, trời sắp tối rồi, cháu định đến tìm ông đi ăn tối mà không ngờ ở đây lại có nhiều người như vậy!”
Nhan Nhã Quỳnh nói xong nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, híp mắt cười, ngồi xuống bên cạnh NhanMinh Tú.
“Có những chuyện vẫn nên nói sớm để sau này còn có sự chuẩn bị kịp thời. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ông cũng già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa”“
Lời nói này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đó điều thay đổi, đặc.
biệt là NhanKiến Định, cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông già đang ngồi trước mặt, sau khi hít một ơi thật sâu mới mở miệng nói: “Ông ngoại nói mấy lời này làm gì chứ, bác sĩ nói ông bình phục lại nhiều rồi mà!”
“Cơ thể ông thế nào chẳng lẽ ông lại không biết à. Có những việc cố mãi không được thì đứng quá cố nữa”’ Công tước Otto than thở, dơ tay ra vỗ vỗ bắp tay của NhanKiến Định, lại nói: “Các cháu đợi ông nói xong, đừng chen ngang giữa chừng. Nếu muốn hỏi gì thì đợi ông nói xong rồi hỏi. Ông không đủ hơi sức mà nói nhiều nữa”
Nói xong, công tước Otto thở gấp hai lần mới bình tĩnh trở lại.
“Cổ phần mà ông đứng tên trước đây đã chia xong hết rồi, bây giờ chia lại một chút, các cháu xem qua đi.”
Nói xong lấy từ dưới gối ra một vài tệp tài liệu đưa cho mọi người rồi không nói gì nữa, lặng yên ngồi trên giường đợi.
NhanKiến Định càng xem về sau càng cau mày lại. Xem đến cuối cùng thì mặt mày như muốn nổi khùng lên, quay lại nhìn chằm chăm Hoäc Anh Tuấn, nhìn nét mặt hai người đều không tốt.
Cổ phần của công ty chín mươi phần trăm đều cho NhanKiến Định, còn lại mười phần trăm cho Nhan Nhã Quỳnh. Điều này tương đương với việc cắt đứt hoàn toàn ý đồ của Abel đối với gia đình Otto. Phân chia cổ phần như này rõ ràng là muốn nói, các người chẳng có cái gì hết.
Cách làm này chỉ khiến mấy người ở đấy biết đứng tại chỗ mà đối mặt với nhau. Nhưng làm như thế này, NhanKiến Định bọn họ đúng là không thể ngờ được lợi lộc của mình lại nhiều đến vậy, gần như nắm trong tay cả gia đình Otto, như vậy thì đối phó với Abel đúng là dễ như: trở bàn tay.
“Ông ngoại có cần phải phân chia cổ phần cho bọn cháu nhanh như vậy không. Ông như này là muốn con buồn đây mà”
NhanKiến Định đưa tệp tài liệu trong tay vào tay của công tước Otto, phụng phịu, hai mắt nhìn chẳm vào ông ấy, biểu cảm có chút lạ lùng.
“Ông nghĩ việc này lâu lắm rồi. Con không cần phải lo những cái khác, ông sẽ xử lý tất cả cho ổn thỏa. Xem xong cái này rồi thì ông vẫn còn một phần cho Hướng Minh và Tinh Hòa đây. Đương nhiên, Minh Tú cũng là người nhà nên ông sẽ không bỏ sót đâu”
Nói xong, cũng không biết ông ấy lấy ở đâu ra mà chớp mắt đã thấy thêm ba tệp tài liệu nữa đưa cho mọi người.
NhanMinh Tú hơi bất ngờ mà đơ ra một lúc. Dưới ánh mắt dịu dàng ấm áp của công tước Otto, cô ấy ngạc nhiên vô cùng mà nhận lấy tệp tài liệu.