Mấy người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn gần như hoàn toàn không nhìn thấy những người này mà bọn họ chỉ chạy về phía trước, phía sau là biển lửa đang lan rộng, đi theo họ ngoại trừ người mở đường thì chỉ còn ba người bảo vệ còn mười bảy người đang đánh ở phía sau.

“Nhan Nhã Quỳnh thở không ra hơi, cô quay đầu lại nhìn thấy chỉ còn ba người, xem ra chạy cũng không thoát được hơn nữa mấy người này cũng không thể bảo vệ được bọn họ.

Hậu quả của việc không chạy thoát được nghiêm trọng hơn cô nghĩ, Nhan Nhã Quỳnh mím môi định chạy lên đuổi kịp Giang Anh Tuấn rồi ôm lấy NhanHướng Minh nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

“Quỳnh Thi, đừng quay đầu lại, đi theo anh đừng sợi”

Giang Anh Tuấn chỉ cảm thấy áo bị siết chặt lại, không cần nhìn cũng biết cô gái nhỏ này hẳn là đã rất sợ hãi khi nhìn lại nhưng hiện tại không phải lúc để an ủi nên anh ấy chỉ có thể nói một câu rồi một tay ôm đứa nhỏ một tay vươn về phía sau.

‘Nhan Nhã Quỳnh sững người trong giây lát, nước mắt như sắp trào ra, hai tay đều bị buộc lại, cứ chạy thế này thật sự rất mệt nhưng cô lại rất sợ hãi chỉ biết run rẩy đưa tay lên nắm chặt, cứ như nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng, sắc mặt trắng bệch cố gắng theo kịp.

Nhóm người đã chạy hết một đường cho đến khi không còn nghe thấy tiếng la hét mảng mỏ ở phía sau nữa họ mới tìm một góc khuất để nghỉ ngơi, lúc dừng lại những người vẫn còn có thể chạy thì ngồi trên mặt đất còn Nhan Nhã Quỳnh và NhanMinh Tú thì trực tiếp nằm trên mặt đất, lúc này cũng không thèm quan tâm đ ến thân phận cô chủ hay vệ sinh sạch sẽ mà quan trọng nhất chính là có thể nghỉ ngơi.

“Thưa ngài, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau mười phút chúng ta sẽ đi bộ về phía trước, chỉ cần đi ra được khỏi đoạn đường này thì sẽ có người đến đón”

Sau khi xác định phương hướng và khoảng cách, người đàn ông gần như giải tỏa được tâm trạng nhưng vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng.

“Được, anh cứ sắp xếp đi”

Lúc như thế này thì nên nghe theo lời người chuyên nghiệp thì vẫn tốt hơn, NhanKiến Định một bên kéo NhanMinh Tú ở bên cạnh ngồi lên đùi của anh ta một bên trả lời lại nhưng giọng điệu có chút không thoải mái có lẽ là do vừa nãy chạy mệt rồi.

Hoäc Anh Tuấn không quan tâm đ ến chuyện ở bên đó, cậu bé Tô.

Hướng Minh vẫn được anh ôm suốt, ngoại trừ việc bụng hơi khó chịu thì mọi thứ đề ổn còn Nhan Nhã Quỳnh thì tái mét mặt, mồ hôi nhễ nhại và đôi mắt khẽ nhằm lại bộ dạng như có điều gì đó không ổn.

“Anh Tuấn à, em… em bây giờ thật sự không thể chạy được nữa..”

Đối với một người phụ nữ bình thường không tập thể dục nhiều mà nói, chỉ cần là người phụ nữ hay đi mua sắm thì việc có thể chạy trong một thời gian dài như vậy là quá phi thường rồi!

“Chạy không nổi thì cứ nghỉ ngơi một chút, chỉ cần về đến nhà là không sao rồi, một lát nữa cứ đi theo anh chúng ta sẽ từ từ chạy, người phía sau cũng không đuổi kịp đâu”

Vòng tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn đau xót đỡ cô dậy và chậm rãi đi bộ.

Đã chạy một lúc lâu như vậy mà bây giờ lại phải chạy tiếp, nghỉ ngơi một chút khiến cho việc đứng lên thật khó khăn.

Hơn nữa lúc đang đi Giang Anh Tuấn liền quay đầu lại nhìn có lẽ cả khu rừng đã cháy hết rồi nhưng đã đi rất xa rồi mà anh vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trời, khói đen dày đặc bao trùm cả bầu trời như những đám mây.

Ai mà biết được người của Abel có đuổi theo họ và có tìm thấy họ hay không, cả mấy chục người không thể cứ đơn giản mà bỏ qua cho họ như vậy, chưa kế đến lần này Abel thực sự muốn giết họ vì vậy ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Trong lúc dìu Nhan Nhã Quỳnh đi đầu của Hoäc Anh Tuấn luôn nghĩ đến việc phải làm sao để giải quyết hậu quả ở phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play