Càng nói càng sai, cô ấy vốn dĩ không biết gì, cho dù có biện minh thì con người này cũng không thể nào tha cho cô ấy, cho nên tốt nhất cô ấy nên nhắm mắt lại, ngậm miệng không trả lời, coi con người này như không khí.
Abel nhướng mày không nói gì, chỉ xua tay: “Mở lồ ng đưa đứa nhỏ ra Diệt cỏ phải diệt tận gốc mới có thể chấm dứt hoàn toàn mối lo lắng trong lòng, Abel đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Nếu NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn đã dám xông tới, ông ta còn dám giữ người ở lại, đương nhiên phải ở lại trên mảnh đất này vĩnh viễn mới đúng!
“Kiến Định rõ ràng đã đồng ý với các điều kiện của ông rồi, ông không thể làm như vậy, đứa trẻ còn nhỏ, ông muốn làm gì thì nhắm vào.
tôi đây này!”
Vừa nghe thấy Abel muốn đem Tinh Hòa đi, NhanMinh Tú vô cùng hoảng sợ, ôm chặt đứa trẻ trong tay giấu đi, cô ấy ngẩng đầu, trừng đôi mắt đỏ hoe, đôi môi đỏ mọng giờ có rớm chút máu, cô ấy vẫn còn đang run, rõ ràng là rất sợ.
“Tôi đương nhiên không phải loại cầm thú đến mức ra tay cả với trẻ nhỏ, một ngày không ăn, cô vẫn có thể cầm cự được, nhưng trẻ nhỏ thì không”
Abel lạnh lùng hẳng giọng một tiếng, liếc nhìn NhanMinh Tú rồi quay người rời đi, mấy vệ sĩ đứng cạnh lồ ng liền mở cửa bước vào.
Chúng nhanh chóng đem đứa nhỏ ra khỏi vòng tay của NhanMinh Tú, mặc cho hai người họ khóc hét thảm thiết, chúng cũng không hề mềm lòng, ôm Tinh Hòa đang khóc đến mất tiếng, vội vàng đi theo sau Abel.
“NhanMinh Tú kinh ngạc nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, cô ấy đã nhẫn nhịn, kìm nén những giọt nước mắt rơi “lã chã lã chã”
cả đêm!
Nhưng rồi cũng không ngăn được, giống như vòi nước được mở ra, NhanMinh Tú khóc nấc lên.
“Thưa ông chủ, đứa nhỏ hình như bị sốt rồi!”
Vệ sĩ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ, có chút không nõ, liền bước tới cúi đầu nói, con người luôn đặc biệt có thiện cảm với sinh vật mỏng manh yếu ớt như: những đứa trẻ nhỏ.
“Gọi bác sĩ đến khám, đảm bảo người còn sống là được, rồi đưa vào rừng theo đúng kế hoạch”
Abel không hề tỏ ra một chút quan tâm nào, thậm chí còn không thèm nhìn nó, nói xong liền bỏ đi mà không quay lại.
Người vệ sĩ hơi thất thần, đứng ngây ra đó một lúc, rồi cẩn thận bế đứa nhỏ vào phòng, trong nhà họ quả thật lúc nào cũng có bác sĩ, chỉ có điều không biết có xem bệnh cho trẻ nhỏ được không, nhưng dù sao có bác sĩ cũng là may mắn rồi, sống chết là do số trời!
Bên kia, Nhan Nhã Quỳnh ngủ một mạch tới tận trưa mới tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, sau khi nhận ra đó là phòng mình, trong lòng mới cảm thấy yên tâm, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, cả người như: sụp đổ.
Nằm một lúc lâu sau, cô mới từ từ chống tay ngồi dậy, cuộc rượt đuổi đêm qua khiến toàn thân cô đau nhức, ngay cả việc đứng dậy cũng trở nên khó khăn.
Trước khi cô cố gắng rời khỏi giường, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, và cậu bé NhanHướng Minh “bạch bạch bạch”
chạy vào.
“Mẹ ơi, mẹ có sao không?”
Cậu bé cũng vừa tỉnh dậy, căn phòng tối om khiến cậu bé vô thức nghĩ rắng mình vẫn chưa được cứu, cậu bé lao ra ngoài nhanh như điên, sau đó mới từ từ nhận ra, nhớ rắng mình đã được bố và cậu đưa về nhà, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, liền vào phòng mẹ để xem.