Giang Anh Tuấn nhìn mà mắc ói, hai tay đỡ trán, cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên là không chịu nổi.
NhanKiến Định từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, giống như một bức tượng đá.
“Tôi đã nói với chủ tịch Nhanrồi. Nếu muốn cứu NhanMinh Tú, chỉ có thể trao đổi bằng chứng về Abel trong tay các cậu và người tên là Vũ Nguyên Hải đã bị bắt về. Sau khi nói xong câu đó, người tiếp lời là một chàng trai rất trẻ.”
NhanVăn Minh vừa nói vừa nhớ lại, cau mày và đầu hơi ngước lên: “Tôi không nhớ chính xác nguyên văn người đàn ông đó đã nói gì, nhưng ý đại khái là anh ta chỉ giả vờ trao đổi với cậu, sau khi lấy được đồ, thì NhanMinh Tú và đứa bé cũng không thể sống sót.”
Vừa nói ra lời này, toàn thân NhanKiến Định bộc phát ra một luồng tà khí uy nghiêm, khí lạnh trên người Giang Anh Tuấn lập tức tỏa ra, NhanVăn Minh và NhanMộc Trà ngồi co rúm lại trong góc như chim cút, không dám thở mạnh.
“Sau đó thì sao, Abel đã nói gì?”
Lúc này Giang Anh Tuấn không có tâm trí trêu đùa nữa, sắc mặt lạnh lùng hỏi.
“Sau đó, Abel đương nhiên cũng hưởng ứng. Về phần kế hoạch chi tiết sau đó của bọn họ, tôi không nghe thấy, nhưng có vẻ có liên quan đó gì đến khu rừng. Rất có thể là phóng hỏa đốt rừng. Sau đó, do họ đã đi khá xa nên tôi không nghe được thêm gì nữa.”
Sau khi giải thích mọi chuyện, biểu hiện trên khuôn mặt của NhanVăn Minh cuối cùng cũng khá hơn, và ông ta hất cằm vê phía NhanMộc Trà đang ngồi bên cạnh mình.
NhanMộc Trà hiểu ý, ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, nhẹ giọng nói: “Lúc đó tôi cũng ở đó, và những gì bố tôi nói là hoàn toàn đúng sự thật. Chúng tôi có thể bảo đảm bằng cả tính mạng của mình. Hơn nữa, lúc đó tôi vì sợ hãi và trốn trong một góc nhỏ bên ngoài biệt thự, dường như lúc đó tôi đã nhìn thấy NhanMinh Tú và một đứa trẻ. Họ được đưa vào một chiếc xe toàn màu đen, sau đó có ba đoàn xe dài rời đi từ cổng.
Chị ấy có lẽ đã bị bắt đưa đến đoàn xe đang đi về hướng đông.”
Vẻ mặt của NhanMộc Trà có chút hoảng sợ, giống như chưa thoát ra được sự kinh hãi trước đó, khuôn mặt tái nhợt không chút ửng hồng, nói đến một đoạn nào đó, cả người vô thức run lên, trông như hồn siêu phách lạc.
Nhưng Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định ngồi đấy nghe, hai người chỉ đơn thuần lắng nghe, vừa nghe thấy điểm nghi ngờ liền nhìn nhau trao đổi thông tin, trong suốt quá trình không thèm nhìn NhanMộc Trà một cái, như thể cô ta chỉ là một công cụ kể chuyện mà thôi.
“Tôi đã hiểu rất rõ. Tôi đương nhiên sẽ cho các người thứ mà các người muốn. Cũng muộn rồi chúng tôi sẽ không giữ hai bố con ông nữa”
So với NhanKiến Định, Giang Anh Tuấn hoàn toàn khiến cho NhanVăn Minh và NhanMộc Trà lĩnh hội thế nào là qua cầu rút ván.
Họ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một vài vệ sĩ đi ra từ phía sau kéo ra.
“Anh nghĩ những gì họ nói có đáng tin không?”
NhanVăn Minh và NhanMộc Trà là người như thế nào? Giang Anh Tuấn biết rất rõ từ những gì Nhan Nhã Quỳnh kể, vì vậy mặc dù những gì họ nói nghe có vẻ không vấn đề gì, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn rất hoài nghi.
“Cần phải xác minh, cũng có thể là nửa giả nửa thật, NhanVăn Minh là một người lòng dạ thâm sâu, chúng ta không thể xem nhẹ điều này, nhưng tôi thấy theo những gì ông ta nói hôm nay, thì cũng có đến tám mươi phần trăm là sự thật”
NhanKiến Định tin tưởng vào phán đoán này của mình, chỉ có một số chỉ tiết cần xem xét lại và xác minh cẩn thận. Dù sao trong những lời NhanVăn Minh và NhanMộc Trà nói ra, có rất nhiều hàm ý, lỡ lầm đường, tìm sai phương hướng thì hậu quả sẽ vô cùng tai hại. Lúc đó, dù có chém chết hai bố con họ cũng không đủ để bù đắp những sai lầm này!