“Vậy cũng được, cậu chuẩn bị chút đi, đợi lát nữa đưa người đi luôn.”
NhanKiến Định hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại, vỗ vai Giang Anh Tuấn, mím môi, biểu cảm vẫn có hơi khó coi.
Giang Anh Tuấn không tiếp lời anh ta, chỉ gật đầu, rất khó chịu nhìn thế giới mù mịt bên ngoài.
Đang định đứng dậy ởi lại, chưa kịp bước hai bước bên ngoài đột nhiên có tiếng động vang lên. Tuy không lớn lắm, nhưng hai người vẫn phân biệt được tiếng đánh nhau tay chân đấm đá và tiếng cơ bắp va chạm. Quả nhiên người của Abel đã tới!
NhanKiến Định quay đầu liếc nhìn qua Giang Anh Tuấn, đứng dậy vô thức đi ra ngoài hai bước, đột nhiên dừng lại khi thấy Giang Anh Tuấn không nhúc nhích.
“Ra ngoài xem sao?”
Anh ta siết chặt nắm tay đặt ở bên sườn, xị mặt, trông anh ta lúc này càng thêm hung tàn.
“Mười phút nữa thì ra ngoài, Trần Bắc sẽ giải quyết những người nằm ngoài phạm vi. Chúng ta ra ngoài cũng vô ích.”
Giang Anh Tuấn từ lâu đã quen với những việc như thế này, tác phong thành thục ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực và thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.
NhanKiến Định cũng không phải người thiếu kiên nhẫn. Anh ta hít một hơi thật sâu, nặng nề ngồi xuống bên cạnh Giang Anh Tuấn, cố gắng tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Thời gian mười phút trôi qua rất nhanh, NhanKiến Định vẫn đang cau mày xem giờ, Trần Bắc đã bước vào với mái tóc rối bù: “Chủ tịch, tình hình đã được kiểm soát, nhưng lần này có rất nhiều người tới đây, tạm thời chưa đuổi đi được.”
“Không vội, dẫn tôi đi xem trước, đã tìm được thủ lĩnh là ai chưa?”
Giang Anh Tuấn vừa đi vừa nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ năm mươi phút, thời gian cũng hòm hòm rồi. Chờ khi xử lý xong đám người này, anh phải lập tức quay về xem sao.”
Một bên khác, trong ngôi nhà cổ của gia tộc Otto, NhanMinh Tú và Nhan Nhã Quỳnh, một người đang ôm một đứa trẻ điên cuồng chạy về phía trước.
Khi vệ sĩ dẫn theo một nhóm người đột nhiên đi vào, Nhan Nhã Quỳnh và NhanMinh Tú đang xúm lại cùng nhau bàn bạc xem ngày mai đi chơi ở đâu. Hai người họ cũng đã lâu lắm rồi không đi chơi với nhau, nguyên nhân chủ yếu thực ra là do Nhan Nhã Quỳnh nghe được chuyện xảy ra ở cửa sáng nay, liền ôm Hướng Minh và Tỉnh Hòa chạy qua, vốn định an ủi cô ấy.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, quản gia Sơn đang dẫn vệ sĩ đến chống cự, có người đi tìm Giang Anh Tuấn và anh cả. Lúc này, Thu Hằng dẫn theo hai người, đứng cách họ ra sức chống cự. Cũng không chắc chắn có thể chạy thoát ra được hay không? Những người này do ai phải đến, bây giờ họ cũng không còn tâm trí để nghĩ đến. Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mặc dù đang bế Hướng Minh trên tay, và cậu bé cũng có thể leo xuống chạy vài bước, nhưng do đã lâu không vận động, chỉ cần chạy quãng đường này thôi cũng đủ khiến cô mệt nhoài.
Nhan Nhã Quỳnh càng chạy, tiếng động phía sau càng nhỏ dần, cuối cùng lảo đảo chạy về phía trước hai bước, cả người nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, NhanHướng Minh đỏ mặt tía tai cũng không kéo được người đang ngã lăn trên mặt đất, chỉ biết vội vàng kéo Nhan Nhã Quỳnh đang không còn chút sức lực nào trốn vào bụi cỏ cách đó không xa, hai người nằm bò trên mặt đất, trời tối om nên cũng rất khó bị phát hiện.
NhanMinh Tú không biết đã chạy đi đâu. Cả hai lúc đó vì đánh lạc hướng đối phương nên đã tách nhau ra, không biết hiện giờ ra sao. Cả hai ngã quỵ xuống đất, chân Nhan Nhã Quỳnh khẽ run lên, không quan tâm đến sự an nguy của bản thân, mà trong đầu lại đang lo cho người khác.
“Mẹ, mợ Minh Tú và Tinh Hòa không biết đang ở đâu, chúng ta có nên đi tìm xem sao không?”
Nằm bò bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh, hai mắt NhanHướng Minh nhìn chằm chằm về phía xa xăm, tim đập thình thịch, như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực, cả người khẽ run lên.
Tay Nhan Nhã Quỳnh run rẩy, ôm Hướng Minh vào lòng, thở nhịp nhàng cố gắng giữ giọng thật bé, ghé vào tai cậu bé và nói: “Mợ Minh Tú của con rất lợi hại, Tinh Hòa cũng nhanh nhẹn hơn con rất nhiều. Họ chắc chắn an toàn hơn chúng ta”