Quản gia đứng ở một bên giải thích, từ đầu tới cuối cũng chưa cho hai người sắc mặt tốt, nhưng lần này NhanVăn Minh bất chấp tất cả.
Lần trước, sau khi NhanKiến Định rời đi, công ty thiếu hụt vốn càng thêm nghiêm trọng, không bao lâu liền chính thức tuyên bố phá sản, con đàn bà để tiện Bùi Ngọc Diệp lại không chịu giúp đỡ ông, cuối cùng, ngay cả nhà ông cũng không có để về.
May mắn ông còn một đứa con gái có giá trị lợi dụng là NhanMộc Trà, bu bám cô, ông mới miễn cưỡng có chỗ để ở.
Tiệc vui rồi cũng chóng tàn, không bao lâu sau, NhanMộc Trà bị tên tệ bạc kia đá rồi tung tin đồn thất thiệt nhưng không một ai vươn tay giúp đỡ hai người bọn họ, không còn cách nào khác, NhanVăn Minh đành rời sự chú ý lên người của NhanMinh Tú.
“Tôi nói cho các người biết, NhanMinh Tú chính là con gái ruột của tôi, nó sống ở đây thì cũng được xem như chủ nhân của căn nhà này, sao nào, giờ cảm thấy bản thân leo lên được cành vàng lá ngọc nên muốn tính toán từ bỏ bố và em gái ruột sao? Mau mau vô trong kêu nó ra đây, tôi muốn cô ta trực tiếp mời chúng tôi đi vào! Đám người các người, nhìn cái gì mà nhìn!”
NhanVăn Minh giương nanh múa vuốt la to, hai tay chống eo, tự cho những điều mình nói là đúng!
“Ông Nhanxin hãy đợi một lát, bà chủ bảo hai người đợi ở đây, cô ấy đang đi ra, có chuyện gì thì bà chủ sẽ trực tiếp nói chuyện với hai người, dù gì ông cũng xem như là người lớn trong nhà của bà chủ, tôi chỉ là người hầu, cũng không thể tự ý quyết định được.”
Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn vệ sĩ bao vây hai người vào một góc, ông hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Đương nhiên nó phải đích thân ra đón chúng tôi vào rồi, các người chờ xem đi, chỉ cần tôi còn sống trên đời này một ngày, NhanMinh Tú phải nghe lời tôi một ngày, tôi chính là bố của cô ta! Giờ cô ta có là phu nhân của tổng thống cũng phải nghe lời của tôi Nói xong, NhanVăn Minh đắc chí cười, cho đến khi NhanMộc Trà kéo áo, ông mới miễn cưỡng yên phận một chút, ngồi xuống ghế vệ sĩ đem ra, nhìn sơ qua giống như Hoàng Thượng đang đội vương miện, cao cao tại thượng.
“Bố dẫn theo em gái đến đây nhờ vả con sao?”
Yên tĩnh không bao lâu, đột nhiên vệ sĩ tách ra hai hàng, để lộ một con đường ở giữa, NhanMinh Tú chậm rãi đi tới, trong mắt ẩn chứa sự khinh thường, nhìn hai người ngồi trong góc.
“Sao lâu như vậy mới đến, nhanh nhanh dẫn bố vào nhà, bố đói bụng rồi, cho người chuẩn bị đồ ăn đi, bố ăn xong thì chuẩn bị cho bố sẵn một căn phòng, bố muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi kêu NhanKiến Định đến gặp bố.”
NhanVăn Minh thấy NhanMinh Tú như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, cách nói chuyện cũng không dễ nghe như quản gia mà như đang nói chuyện với chó mèo trong nhà, ông nói một tiếng, cô nhất định phải nghe mà thực hiện chứ.
“Con sẽ không mời hai người đi vào trong nhà.”
NhanMinh Tú liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói tiếp.
f“NhanKiến Định anh ấy không thích người lạ vào nhà, dù gì, con với hai người cũng chẳng hề thân thiết.”
NhanMinh Tú vừa nói dứt lời, cô vươn tay cho ánh mặt trời nhảy nhót trên làn da.
“NhanMinh Tú! Nếu cô không muốn sống nữa, tôi thành toàn cho cô, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có cưới hỏi đàng hoàng làm vợ của NhanKiến Định, chỉ cần tôi còn sống trên cõi đời này, cô phải báo hiếu cho tôi, càng đừng nói hiện tại cô chưa phải là vợ của NhanKiến Định Mau mau cho tôi vào nhà, nếu tôi không đồng ý, cả đời này cô đừng nghĩ đến chuyện gả cho NhanKiến Định, tôi tuyệt đối không đồng ý hôn sự này!”
NhanVăn Minh bị NhanMinh Tú làm cho tức giận, ông đi nhanh đến trước mặt cô, nếu không phải vệ sĩ ngăn cản, chỉ sợ ông đã nhào tới trước mặt NhanMinh Tú cho cô một cái tát.
“Con đã không còn là trẻ vị thành niên nữa rồi nên con không cần phải có sự giám hộ của bố, hiện tại con đã trưởng thành, càng không cần bố phải can thiệp vào chuyện kết hôn với NhanKiến Địn sao bố nghĩ con còn sợ bố chứ? Bố cho rằng con còn là con bé tay trói gà không chặt như trước kia sao? Bố nghĩ con còn là con bé để mặc cho bố đánh chửi, không dám làm gì sao?”