“Lần sau nhẹ một chút biết chưa?”
Xoa xoa bóp bóp một chút, người trong ngực anh vừa rầm rì chốc lát liền ngủ mất, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, ngón tay còn nắm lấy vạt áo anh không chịu buông, cả người co lại nằm trong lồ ng ngực anh, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.
Nhéo một cái lên gương mặt nhỏ nhắn tròn vo của cô, bộ dáng ngoan ngoãn của Nhan Nhã Quỳnh khiến anh không thể không yêu thương được, Giang Anh Tuấn thân mật cà cà lên mũi cô, nhắm mắt, thu lực ở tay lại, bắt đầu đi ngủ.
Một đêm trôi qua, đến khi Nhan Nhã Quỳnh tỉnh dậy, bên cạnh đã sớm không còn một bóng người, trong phòng vẫn một mảng mờ tối, cô vươn vai ngồi dậy, thẫn thờ một lúc, mới chậm rãi đi tới kéo màn cửa sổ ra. Ánh sáng chói mắt chiếu vào trong phòng nháy mắt sáng lên, Nhan Nhã Quỳnh híp mắt lại một hồi lâu sau mới kịp thích ứng lại, lúc này cô mới cúi đầu ủ dột đi vào phòng tắm.
Lúc này NhanKiến Định cùng công tước Otto cũng đã xuống máy bay, Giang Anh Tuấn cũng đã đi đến công ty. Trong nhà cũng chỉ còn lại mình cô cùng hai đứa trẻ.
Lúc này Giang Húc Đông ở trong khách sạn cũng nhận được tin tức. Biểu tình trên mặt anh ta tràn đầy ba chữ không thể tin được, suốt cả một ngày chờ đợi, một chút động tĩnh của Dương Minh Hạo cũng không có. Cũng may lý trí của anh ta đã gắt gao khắc chế nội tâm nóng nảy của mình.
Mới sáng sớm, anh ta đã nhận được tin tức, gắng gượng lôi Dương Minh Hạo từ trên giường xuống. “Tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, trước khi trời tối ông tìm cách dẫn Giang Anh Tuấn đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đem Nhan Nhã Quỳnh cùng hai đứa bé kia mang ra ngoài.”
Nếu cứng rắn đi cướp người thì không có tí phần thắng nào, nhưng nếu như dẫn Giang Anh Tuấn rời khỏi, thì đối phó với đám vệ sĩ bên trong biệt thự kia dễ dàng hơn nhiều, huống chi nếu như phát hiện tình hình có gì không đúng, anh ta còn có thể mang người bỏ chạy, Giang Anh Tuấn cũng không phải thời lúc nào cũng quan sát được anh ta.
Đến mức dù Dương Minh Hạo hy sinh cũng chỉ là hy sinh một con cờ không quan trọng mà thôi, có thể hy sinh cho anh ta cũng coi như chết vinh rồi!
“Chuyện này nguy hiểm quá lớn, cứ tùy tiện đi qua đó, nhất định Giang Anh Tuấn sẽ không trúng mưu đâu. Thời gian tôi đối đầu với Giang Anh Tuấn so với anh còn dài hơn ấy, anh ta rốt cuộc có bao nhiêu xảo quyệt, tôi biết rõ hơn so với anh nhiều, dĩ nhiên nếu như anh muốn tôi dẫn đầu làm kẻ thế mạng!”
Dương Minh Hạo nói tới chỗ này, híp mắt nhìn chằm chằm anh ta nhìn một hồi. Thấy anh ta không có chút phản ứng nào, mới hừ lạnh nói tiếp: “Nếu như tôi xảy ra chuyện gì bất trắc nhất định tôi sẽ kéo anh theo chịu tội, Giang Húc Đông! Dù gì tôi cũng sống lâu hơn anh hai, ba chục năm!”
“Tất nhiên tôi chưa từng có suy nghĩ kéo ông làm người chịu tội thay. Chính ông cũng đã nói Giang Anh Tuấn là người quỷ kế đa đoan, xảo quyệt. Nếu như trước mặt anh ta không thả ra chút mồi nhử, ông cho là anh ta sẽ mắc câu sao? Muốn trực tiếp bắt người trước mặt anh ta thì càng đừng suy nghĩ, đừng nói là tôi, ngay cả Abel cũng không có biện pháp nào đâu!”
Không thả ra chút mồi câu thì tất nhiên người ta sẽ không cắn câu. Giang Húc Đông không hoảng hốt một chút nào, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn về phía ngoài cửa sổ. Vị trí gian phòng này tương đối tốt, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy căn biệt thự một cách rõ ràng, mặc dù không thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng vị trí này đã là tương đối tốt rồi, chỉ cần bước ra từ cửa chính thì nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thời gian từng chút một trôi qua, mồ hôi trên trán Dương Minh Hạo đã nhiều hơn một lớp, ánh mắt không ngừng lóe lên tia sáng.
“Suy nghĩ thế nào rồi? Sắp đến buổi trưa rồi, tôi cũng không có nhiều thời gian để đi cùng ông như vậy đâu!”
Ngồi ở đây mãi cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại trong đầu Giang Húc Đông đều là Vũ Nguyên Hải, anh ta không chờ nổi nữa rồi.