Giang Húc Đông nuốt một ngụm nước miếng, cả người bắt đầu nóng lên, vừa định xông lên cướp người về, thì đột nhiên một bóng người từ phía sau chạy tới, tuy rằng vóc dáng có chút gầy yếu, phía sau có thêm một người đàn ông cao lớn cùng một đứa trẻ theo sát.

Rất hiển nhiên, người tới chính là ba người Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn cùng NhanHướng Minh. Giang Húc Đông nhìn đến đỏ mắt, nhưng ngay cả nhìn một chút cũng không dám nhìn quá lâu, chỉ sợ không cẩn thận lộ ra dấu vết liền bị bắt đi. Giang Anh Tuấn, người này có bao nhiêu khôn khéo anh ta đã trải nghiệm qua, cũng không muốn phải nếm trải thêm lần nào nữa.

Đoàn người đã chạy xa bỏ lại anh ta ở phía sau, tuy rằng đi một chuyến này có chút mạo hiểm nhưng anh ta đã bắt đầu phong tỏa được nơi ở của bọn họ. . Truyện Mỹ Thực

Chờ cho đến khi Vũ Nguyên Hải chạy vào trong, hai mắt anh ta vẫn còn lưu luyến mà nhìn ngắm thật lâu sau mới có chút không cam lòng mà quan sát xung quanh, lại trèo tường rời đi. Lần này anh ta cũng không thèm ẩn nấp nữa mà chạy thật nhanh về khách sạn. Lúc này Dương Minh Hạo cũng đã thức dậy.

Anh ta chỉ trao đổi đơn giản một chút manh mối, dù sao bản thân anh ta cũng không thích ở chung với người lạ, nói xong liền xoay người trở về phòng. Dương Minh Hạo bĩu môi, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói gì, lặng yên ngồi trên ghế suy nghĩ về chuyện của sau này.

Sau khi chạy một vòng trở về, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy cả người cũng thư thái không hơn rất nhiều. Cô đứng ở trong sân ổn định lại hơi thở rồi chạy lên tầng tắm rửa. Giang Anh Tuấn nhìn thấy thì buồn cười, nhưng rốt cuộc cũng đi theo.

Sau khi tắm xong anh liền tới gian phòng kế bên, đứng trước cửa thư phòng gõ ba tiếng rồi mới đẩy cửa đi vào. Trong nháy mắt, biểu tình anh liền nghiêm túc lại, cẩn thận đóng cửa cho thật kỹ, mới đi vào.

“Hôm nay làm sao vậy? Sao giờ này đã tới rồi?”

Từ sau khi trở về, NhanKiến Định vẫn ở chỗ này, vì không muốn để người ta phát hiện ra mà ngay cả Nhan Nhã Quỳnh cũng không biết tin tức anh ấy đã trở về.

Giang Anh Tuấn cúi đầu yên lặng đi lên phía trước hai ba bước rồi ngồi xuống, chân mày khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Buổi tối lúc tôi đưa Nhã Quỳnh đi chạy bộ có cảm giác có người theo dõi chúng tôi, nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi đâu. Ban nãy tôi nương theo khúc cua mà quan sát, hình như là Giang Húc Đông. Anh ta hẳn là đã tới, chỉ là không biết còn có… Người khác nữa hay không?”

“Cậu xác định chính là anh ta sao?”

Đợi một khoảng thời gian dài như vậy, rốt cuộc NhanKiến Định cũng tiến lên hai bước, mặt mày nghiêm trọng lên tiếng.

“Còn chưa chắc chắn, tôi đã phân phó những người xung quanh đi tìm, nếu quả thật là anh ta thì những chuyện đã bàn có chút khó mà thực hiện.”

Giang Anh Tuấn ngồi tựa trên ghế sô pha, dù sao anh cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút, nếu như thấy rõ là ai cũng không cần phải tới đây.

NhanKiến Định cũng biết mình không thể cưỡng ép, vỗ vai anh một cái nói: “Tôi đợi thêm chút nữa, chờ người khác thăm dò thử, cậu trở về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Trước khi chuyện này được tra rõ, anh ở lại chỗ này cũng không có ích lợi gì, NhanKiến Định vỗ vai anh một cái, đi tới trước bàn làm việc rồi cúi đầu bắt đầu xử lý chuyện.

Giang Anh Tuấn ngồi ở trên ghế sô pha suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mờ mịt quan sát NhanKiến Định một cái rồi mới cúi đầu đi ra ngoài.

Thời điểm trở về phòng, Nhan Nhã Quỳnh đang nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Vừa thấy anh trở lại, cô mới miễn cưỡng khôi phục một ít tỉnh táo, từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

“Sao còn chưa ngủ, chờ anh làm gì?”

Anh đau lòng bước nhanh về phía trước ôm lấy cô, Giang Anh Tuấn xoa mi tâm đỡ lấy eo cô để cô nằm xuống rồi mới ôm lấy cô, khẽ khép mi lại gác cằm lên đầu cô.

“Sao giờ anh mới về, em có chút nhớ anh, muốn chờ anh về ngủ chung.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play