Nhậm Kinh dẫn Họa Trần ra khỏi phòng họp.
Nhậm Kinh cảm thấy bản thân cần thay đổi cách nhìn về Họa Trần. Bị ảnh hưởng bởi Tuân Niệm Ngọc, anh nghĩ Họa Trần vào Vinh Phát bằng “cửa sau”, chẳng làm được việc gì, thực sự là bình hoa sứ thô kệch, không ngờ anh thấy cô rất có cá tính.
Họa Trần thực sự bị cảm lạnh, uống hai cốc trà nóng mà vẫn hắt hơi không ngừng. “Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như nhìn chuột bạch phòng thí nghiệm thế?”
“Gan cô to lắm, dám chọc giận cả Ấn Học Văn.” Nhậm Kinh lại mua thêm cho Họa Trân một cốc chanh nóng nữa.
Thấy cốc còn nóng, cô đổi tay cầm liên tục và thổi phù phù. “Cũng không thể gọi là chọc giận, chẳng qua tôi bực quá mà thôi. “Con nhà đại gia” trở thành từ có nghĩa xấu chính bởi vì những kẻ xấu xa như anh ta.”
Nhậm Kinh liếc nhìn Họa Trần, khoanh hai tay trước ngực rồi đi quanh cô hai vòng. “Sao nghe thấy có mùi vị bất bình ở đây thế nhỉ? Không lẽ cô cũng là con nhà đại gia?”
Họa Trần chậm rãi nhấp ngụm trà chanh. “Nếu đúng là con nhà đại gia thì có để người khác ức hiếp như vậy không?”
Nhậm Kinh mỉm cười, chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay Họa Trần. “Cái này thì mấy đồng vậy?”
Họa Trần liền hạ tay xuống, đáp: “Hàng vỉa hè đấy ạ, có năm mươi đồng thôi.”
“Làm gì mà cẩn thận thế, tôi sẽ không bắt cô cho xem hóa đơn đâu mà lo.” Nhậm Kinh từ lâu đã chú ý đến chiếc đồng hồ khoác mác vỉa hè này. Trên thực tế đó là đồng hồ điện tử kiểu dáng mới nhất Opus 8(*), là “trái tim” của đồng hồ cơ khí, được sản xuất với số lượng có hạn trên toàn thế giới.
(*) Đồng hồ của Thụy Sĩ hãng Harry Winston. Chiếc đồng hồ này có thân được làm bằng vàng trắng 18k, kích thước 45,8 x 33,5cm, mặt kính sapphire dày 2mm và khả năng chịu nước ở độ sâu 30m.
Tay Họa Trần run run làm đổ nước chanh ra áo khoác ngoài, vùng ngực bị thấm một mảng nước màu vàng. Cô vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, dùng khăn giấy gột nhiều lần, vết nước đó mời mờ đi. Cô ngẩn người nhìn mình trong gương, ánh mắt sợ hãi, bờ môi vẫn đang run run. Cô hoảng hốt nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhìn chằm chằm vào gạch men trắng trên tường, lòng thầm nhủ phải bình tĩnh lại. Lúc cô đi ra, Hà Dập Phong và Lâm Tuyết Phi đều đã đứng ở bên ngoài phòng họp, Nhậm Kinh không có ở đó. Cô đi xung quanh tìm thì Lâm Tuyết Phi nói, Hình Trình gọi anh ta đi có việc, bảo cô đi nhờ xe họ trở về thành phố.
Họa Trần nhìn ra bên ngoài, sương lúc này ngày càng dày đặc, chỉ lát nữa thôi, đường cao tốc ở sân bay không chừng sẽ đóng cửa. Cô gật đầu, cùng bọn họ đi ra bãi đỗ xe. Lúc lên xe, Hà Dập Phong chợt nhớ ra một chuyện, bảo Lâm Tuyết Phi đi thu thập vài số gần đây của mấy tạp chí hàng không nổi tiếng, sau đó hỏi ý kiến của khách hàng để viết báo cáo tối nay.
Lâm Tuyết Phi ngẩn người, chuyện này không thể làm một lúc là xong được.
“Cậu đi nhờ xe của Giám đốc Ấn, tôi tự lái xe.” Hà Dập Phong lấy chìa khóa xe từ tay Lâm Tuyết Phi.
Lâm Tuyết Phi nhìn Hà Dập Phong, rồi lại nhìn sang Họa Trần, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nét mặt thoáng sững sờ. Không phải chứ?!
Xe đi với tốc độ không quá ba mươi kilômét trên giờ, lúc đi lúc dừng, phía trước thỉnh thoảng lại xảy ra vài va chạm nhỏ, tắc đường kinh khủng. Họa Trần ôm lấy hộp khăn giấy, không ngừng hắt hơi. Hà Dập Phong thấy thế cũng không sốt ruột, bật nhạc lên nghe.
Quãng đường hằng ngày chỉ đi mất hai mươi phút thì hôm nay hai người đã đi hết cả tiếng đồng hồ. Ánh đèn thành phố rực rỡ chiếu xuyên qua màn sương mù dày đặc khiến tầm nhìn tốt hơn một chút. Đến ngã tư đường thì Họa Trần chợt nhớ đến cái usb.
“Đang để ở căn hộ của anh. Em cần à?” Giọng nói của Hà Dập Phong có chút căng thẳng.
“Nếu anh không về văn phòng, em đi cùng anh đến lấy. À, nhà anh ở đâu?”
“Khế Viên!”
“Nhà em cùng hướng với nhà anh.” Cái mũi lại bị ngạt, Họa Trần hít thở khá khó khăn nên nói toàn giọng mũi.
Họa Trần rất quen thuộc Khế Viên, một người bạn của cô cũng sống ở đó. “Kia, chính là tòa nhà đó!” Cô chỉ về phía tòa nhà có cánh cổng rất to.
Khế Viên được xây dựng theo lối kiến trúc đa tầng, tòa nhà cao nhất cũng không quá bốn tầng, thế nên không có thang máy. Phòng của Hà Dập Phong ở tầng ba, lúc mở cửa phòng ra, bên trong vô cùng bừa bộn. Phòng khách để ngổn ngang thùng giấy dán tem hàng không vẫn chưa xé. “Hai hôm trước hành lý mới gửi đến, anh chưa có thời gian sắp xếp.” Hà Dập Phong hơi lúng túng, nhanh chóng bước qua đám thùng giấy để vào phòng sách. Đây được coi là chỗ sạch sẽ nhất trong nhà.
Họa Trần không đáp lại, cô chỉ chăm chú nhìn vào cái thùng giấy đã được mở ra. Bên trong thùng toàn là đĩa CD được đánh dấu theo từng thể loại. Đó là những bộ phim tài liệu được sản xuất trong vòng năm năm trở lại đây như kênh Địa lý thế giới, kênh Thám hiểm... Mặc dù trong nước cũng có truyền hình kĩ thuật số nhưng các kênh mua bản quyền cũng có hạn. Trong số này, có rất nhiều phim Họa Trần chưa từng xem.
Hà Dập Phong bước ra khỏi phòng khách đã thấy Họa Trần đang ngồi trên sàn nhà, trên đùi để một chồng đĩa, tay cũng ôm một chồng đĩa. “Những đĩa này có thể cho em mượn được không? À không, tặng em nhé! Em lấy những đĩa này, cả những đĩa này nữa. Cả thùng này em muốn lấy hết.” Cô dang tay ôm chặt lấy thùng giấy, vẻ mặt như muốn nói nếu anh không cho, em quyết không buông tay.
“Anh cứ nghĩ em thích cái này cơ?” Hà Dập Phong huơ huơ hộp quà trong tay.
Họa Trần nhảy dựng lên. “Anh cho em à?”
“Happy New Year!” Hà Dập Phong nói nhỏ.
Họa Trần cười ha ha. “Cảm ơn anh! Em có thể bóc ra luôn không?”
Hà Dập Phong gật đầu.
Năm phút sau, trong phòng khách tràn ngập tiếng reo vui sướng của Họa Trần. Cuốn sách Những cây cầu ở quận Madison xuất bản lần đầu năm 1993, còn có chữ ký của chính tác giả Waller. “Sao anh lại tìm được nó? Vui quá đi!” Đây là món quà mà Họa Trần có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Năm 1993, lúc đó cô còn chưa biết chữ. Từ hồi học cấp hai được đọc cuốn Những cây cầu ở quận Madison, cô đã yêu thích một cách điên cuồng tất cả mọi thứ có liên quan đến Madison.
Vui mừng đến phát khóc, nhưng Họa Trần cảm thấy có cái gì đó không ổn. Năm mới đến rồi, tặng quà cũng không có gì sai, nhưng trong không khí phảng phất điều gì đó khiến người ta bất an. Cuốn sách này đã không còn được tái bản nữa, không phải cứ có tiền là có thể mua được. Chắc chắn anh đã mất rất nhiều công sức để tìm nó, sau đó chủ định quay trở lại Tân Giang để tặng cho cô. Có phải đúng như lời Giản Phỉ Nhiên nói, anh trở về Tân Giang là vì cô không?
Trái tim cô bỗng đập rất nhanh.
“Đến Mỹ không lâu thì anh nhìn thấy cuốn sách này trong một hiệu sách cũ, chỉ mua với giá hai đô la thôi.” Hà Dập Phong chậm rãi trả lời.
“Sao anh biết em đang ở Tân Giang?”
“Anh có biết đâu.”
“Nếu không gặp em, anh sẽ tặng cuốn sách cho người khác à?” Hà Dập Phong chưa bao giờ đọc tiểu thuyết tình cảm, có lần cùng cô đi xem một bộ phim lãng mạn mà cảm giác như bị tra tấn.
“Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chắc anh có thể sống được đến tám mươi tuổi. Lúc anh đi Mỹ là hai mươi ba tuổi. Năm mươi bảy năm nữa, trái đất có to lên thì chúng ta cũng có thể gặp nhau.” Câu trả lời của anh rất đúng, rất thực tế, không văn hoa lá cành, nhưng rất sâu sắc.
Chẳng hiểu tại sao, giống như có một ngọn gió ấm áp thổi tới làm muôn hoa đua nở, làm xanh mướt bãi cỏ ven sông, trong lòng cô cũng cảm thấy là lạ như có sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, như có như không, rất ấm áp. Nhưng rồi Họa Trần lại nghĩ, anh đối xử tốt với cô, không phải là thích, càng không phải là yêu, mà giống như là trách nhiệm, là sứ mệnh!
“Hình như em lại nợ anh lần nữa rồi.” Cô cúi thấp đầu, ngón tay sờ vào chất giấy năm 1993, không trơn bóng mà thô ráp như bị thời gian mài mòn.
“Vậy em cũng tặng anh một món quà năm mới, thế là chúng ta hòa nhau.” Hà Dập Phong thẳng thắn đề nghị.
“Ngày mai em sẽ mua tặng anh.” Họa Trần xấu hổ, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“Không cần câu nệ thế, em tìm trong túi xách xem, một gói khăn giấy cũng được mà.”
Họa Trần hơi bối rối, cắn môi nhưng vẫn mở túi xách ra. Hộp quà màu xanh như nước hồ trong vắt vẫn ở trong túi.
“Hóa ra em muốn tặng anh một bất ngờ. Không sao, coi như anh không nhìn thấy. Lúc nào về, em cứ để ở cửa là được.” Lúc này, Hà Dập Phong vô cùng hồi hộp, toàn thân đã nóng ran.
Họa Trần đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Anh mở ra đi, xem có thích không?” Haizz! Cô đi khắp ba tầng của trung tâm thương mại Thịnh Hoa, chân sắp mỏi nhừ mới mua được cái bút này. Cô đã cất trong túi một tuần nay, cuối cùng cũng không có dũng khí và cơ hội để tặng nó cho Hình Trình. Bây giờ coi nó là món quà năm mới tặng cho Hà Dập Phong xem như không tủi thân lắm.
“Anh thích lắm, bút nước mạ vàng, dùng để ký tên sẽ rất hợp.” Hà Dập Phong ngắm nghía rất lâu, sau đó cẩn thận cất chiếc bút vào túi áo. “Chúng ta đi ăn tối trước đã, còn cái thùng này, hôm nào anh sẽ mang đến nhà em. Cho anh số điện thoại của em đi.” Anh lấy bút viết tên Họa Trần trên màn hình điện thoại với vẻ vô cùng mãn nguyện.
“Để em mời anh!” Thùng đĩa này đối với Họa Trần như vật báu, thế nên cô phải cảm ơn Hà Dập Phong mới được.
Hà Dập Phong không phản đối, chỉ nói: “Anh không muốn ăn bánh ngọt nữa.”
Họa Trần lè lưỡi, hai người nhìn nhau bật cười.
Hai người bọn họ đi ăn lẩu băng chuyền rau hữu cơ. Nước lẩu rất thanh đạm, thực phẩm đều lấy từ nông trại nên các món ăn vô cùng tươi ngon, vệ sinh. Trong đó có món đậu phụ hoàn toàn được làm thủ công nên hương vị rất thơm và đậm đà, ngậm trong miệng còn có cảm giác hơi ngọt. Xì dầu để chấm cũng là nhà hàng tự làm.
“Ông chủ quán ăn này có nông trường sinh thái hữu cơ rộng năm trăm hecta, lúc bắt đầu xây dựng, do kết cấu đất, ông ta đã phải đào bỏ một lớp đất trên cùng đi, sau đó mới bắt tay xây dựng hệ sinh thái như hiện nay. Các sản phẩm từ nông trại không chỉ cung cấp thực phẩm cho nhà hàng, mà còn xuất khẩu sang Nhật Bản!” Họa Trần nói một mạch với vẻ vô cùng hiểu biết.
Hà Dập Phong nhìn xung quanh, những khách hàng đến đây đều rất lịch sự, có cả bố mẹ mang con đến ăn. Đứa trẻ không thích ăn lẩu hữu cơ, bĩu môi đòi bố mẹ cho ăn KFC. “Những cửa hàng đặc biệt thế này, ở Tân Giang có nhiều không?”
Chóp mũi Họa Trần lấm tấm mồ hôi, gương mặt đỏ hồng vì hơi nóng từ nồi lẩu tỏa ra. “Có nhiều lắm, bữa trưa ở Vinh Phát rất khó ăn nên em thường xuyên trốn ra ngoài tìm đồ ăn. Sau này chúng ta sẽ ăn lần lượt từng quán giống như trước kia nhé!”
Giống như trước kia... ngoài việc học, cuộc sống của họ chỉ có nhau. Hà Dập Phong gắp cọng cải bó xôi xanh non, chầm chậm nhai, cảm nhận vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Nếu hỏi Hà Dập Phong có câu hỏi nào không thì chắc chắn anh sẽ trả lời là có, dù Họa Trần không hỏi anh đã trải qua những chuyện gì sau khi hai người xa nhau, hay hỏi anh đã từng gặp những ai, sống có vui vẻ không. Cô không muốn biết, nhưng anh lại rất muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến cô.
Họ ăn xong, đến quầy thu ngân, Hà Dập Phong nắm lấy cánh tay đang định rút ví ra trả của Họa Trần rồi đưa thẻ của mình ra. Thu ngân là bà chủ cửa hàng, bà tặng họ một túi tương ớt chanh ăn cùng với hải sản, mời họ lần sau lại đến, cuối cùng nói cho họ biết là đã có người thanh toán rồi.
Ai vậy nhỉ?
“Chào em!”
Họa Trần quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ quyến rũ đang mỉm cười chào mình. Cô nhớ đã từng gặp chị ta ở bãi đỗ xe khách sạn Hoa Hưng, tên là Mã Lam. “Không phải khách sáo đâu, em là bạn của Hình Trình thì cũng là bạn của chị. Không hẹn mà gặp thế này thật tốt quá!”
Chị ấy nói chuyện khéo quá, đã trả tiền lại lịch sự như vậy nên Họa Trần không tiện từ chối, chỉ biết nói cảm ơn.
Hà Dập Phong gật đầu chào, rồi cầm lấy túi xách của Họa Trần, yên lặng đứng bên cạnh.
“Hôm đó, cả đêm chị không ngủ ngon giấc, vừa lo cho Hình Trình vừa do con quấy khóc.”
“Con ư? Chẳng lẽ chị là... của Tổng giám đốc Vu?”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Vu là chồng chị, chị và Hình Trình là bạn học. Em đã không gọi điện lại cho chị.” Mã Lam cười nhắc nhở.
Họa Trần không quên việc này, nhưng lúc đó Hình Trình rất tỉnh táo nên cô nghĩ người nên gọi điện thoại là anh mới đúng. Cô chỉ cười xòa, không muốn giải thích nhiều.
“Bạn trai em đấy à, hẹn nhau ăn tối à?” Mã Lam nháy mắt, liếc nhìn Hà Dập Phong.
“Không phải!” Hai người cùng phủ nhận.
“Không phải là bạn trai!” Họa Trần thêm một câu.
“Là chồng!” Hà Dập Phong bổ sung thêm câu nữa.
“Hả?” Họa Trần và Mã Lam đều tròn mắt nhìn anh.
“Chỉ nói đùa thôi!” Mặt Hà Dập Phong không hề biến sắc.
Họa Trần suýt chút nữa mắc bệnh tim. “Chỉ nói đùa mà mặt không hề thay đổi thế kia. Nhìn mặt anh cứ như đang công bố hiến pháp ấy.”
“Thế mới buồn cưới chứ!”
“Em khó bị chọc cười lắm!”
“Lần sau anh sẽ cố gắng hơn.”
“Không cần lần sau. Em vẫn còn lưu luyến hồng trần lắm, không muốn bị anh dọa chết.”
Mã Lam mỉm cười nhìn hai người họ đấu khẩu, lặng lẽ rời đi.
Tối hôm nay, Hà Dập Phong không thức đêm. Anh lên giường từ sớm, bật đèn ban trên tủ cạnh giường và giở cuốn Phong cảnh thứ hai, tâm trạng thứ nhất ra đọc.
Cuốn sách này có tất cả mười hai chương, dùng số tháng làm tên mỗi chương, anh liền giở ngay đến tháng Mười hai.
“Tháng Mười hai đến, mỗi ô cửa sổ trên phố, mỗi hàng cây, mỗi con người như đều muốn thì thầm với bạn: Lễ Giáng sinh sắp đến rồi. Thực ra, người Trung Quốc không hiểu ý nghĩa thật sự của lễ Giáng sinh, chỉ hùa theo phong trào của những người buôn bán mà thôi. Tháng Mười hai làm tôi nhớ đến một tiết khí quan trọng, đó là Đông chí. Ngày hôm đó, ban ngày rất ngắn, ban đêm rất dài. Người miền Nam sẽ ăn bánh trôi, người miền Bắc sẽ ăn bánh cảo. Tôi rất thích các tiết khí, sự phát triển của thực vật, mùa đánh cá, mùa chim di cư hay làm tổ, sự thay đổi thời tiết đều có liên quan đến tiết khí. Rất nhiều người thích đi du lịch đến các hòn đảo nhiệt đới vào mùa đông, tôi nghĩ làm như thế là trốn tránh bốn mùa. Phong cảnh mỗi mùa đều có nét đặc trưng riêng, không thể thay thế. Khi đã bỏ lỡ, cho dù chỉ là một mùa, cũng rất đáng tiếc. Tôi không thích những hòn đảo nhiệt đới, ở nơi đó thích hợp với các cặp tình nhân hơn. Nếu coi tình yêu là chính thì phong cảnh chỉ làm nền mà thôi. Những nơi có phong cảnh đã khoác màu công nghiệp, hiện đại, mọi người có thể tiếp nhận một cách bình thản, nhưng tôi lại cảm thấy buồn và thất vọng. Mùa đông, tôi thích ở trong nhà, ôm chiếc túi sưởi ấm căng phồng, đi đôi dép bông mềm mại, mặc áo ngủ dày sụ, đứng ở ban công ngắm sao. Bầu trời đêm đông thật trong lành, tinh khiết như đã được tắm gội sạch sẽ, phản chiếu những vì sao lấp lánh. Nếu có tuyết rơi, bạn có thể đọc cuốn Thư tình của Nham Tỉnh Tuấn Nhị và nên đọc trong ánh sáng đèn dìu dịu. Câu chuyện đó rất nhạt, nhưng bạn chỉ cần đọc vài trang, nhìn vài dòng là được, không sao cả. Lúc buồn ngủ thì bạn có thể tắt đèn và ngủ thôi!”
Anh nằm xuống, đặt cuốn sách cạnh gối, tắt đèn, trở mình rồi ngủ.
Tối hôm đó, sau khi Mã Lam dỗ con ngủ xong, cô cùng ngồi xem phim truyền hình với mẹ chồng. Chồng cô đi Dubai, năm ngày nữa mới về. Dubai là một ốc đảo trong sa mạc, giống như tòa lâu đài trong truyện Nghìn lẻ một đêm. Ở đó có khách sạn với kiến trúc thời hoàng kim, phong cảnh tuyệt đẹp, rượu ngon, đồ ăn hảo hạng, là tiên cảnh nơi trần gian.
“Nếu không phải con còn nhỏ, anh đã đưa em đi cùng.” Chồng cô nói thế trong điện thoại.
Cô tin đây là câu nói thật lòng của anh. Ngày Quốc tế phụ nữ năm kia, Hội liên hiệp phụ nữ và đài truyền hình hợp tác tổ chức cuộc thi diễn thuyết. Cô đại diện cho Cục môi trường tham gia và giành được huy chương bạc. Nhà tài trợ cho hoạt động lần đó chính là chồng cô, người trao giải thưởng cho cô cũng chính là chồng cô. Anh không nói với cô rằng vừa gặp cô đã yêu, mà nói với cô rằng vừa quen đã thấy thân. Câu nói “vừa gặp đã yêu”, nghe rất lãng mạn, còn câu nói “vừa quen đã thấy thân” nghe thật ấm áp.
Cô là người thực tế nên dễ động lòng bởi sự ấm áp.
Chồng cô rất nghiêm túc trong chuyện này, sau một tháng quen nhau đã dẫn cô về nhà gặp bố mẹ. Nửa năm sau thì hai người đính hôn. Một năm sau, hai người kết hôn. Hai năm sau, cô sinh cho anh một cậu quý tử.
Mặc dù chồng cô lớn lên trong môi trường sung túc, nhưng anh không nhiễm bất cứ tật xấu nào. Tính anh ôn hòa, đối xử với mọi người chân thành. Anh yêu thương cô, tôn trọng người nhà của cô.
Cô đúng la người may mắn và hạnh phúc. Ai quen cô cũng nói như vậy.
Thời gian trôi qua, đáng lẽ cô phải cảm thấy vô cùng thoải mái... Cô cười khổ. Tất cả những thứ bây giờ cô có được là cái giá mà cô vứt bỏ Hình Trình để đổi lấy. Nữa đêm tỉnh dậy, cô đưa tay quệt má, lòng bàn tay thấm đầy nước mắt.
Bộ phim cuối cùng cũng kết thúc, mẹ chồng cô ngáp dài bước vào phòng ngủ. Cô tắt ti vi, kiểm tra cửa khóa dưới nhà rồi đi ra ban công. Tầm nhìn lúc này chỉ khoảng năm mươi mét, tòa nhà đối diện tối mờ mịt, đèn đường dưới tầng tỏa ánh sáng mờ ảo trong làn sương mù. Cô đứng một lát rồi lấy dũng khí gọi vào số của Hình Trình.
Sau khi chuyển việc, Hình Trình đã đổi số điện thoại như muốn xóa hết những người không quan trọng trước đây. Hôm con trai cô tròn một tuổi, cô bảo Họa Trần lưu số điện thoại của cô lại, thực tế là muốn cho Hình Trình biết. Cô biết tửu lượng của anh, không đến nỗi say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng Hình Trình đã không gọi lại. Từ khi chia tay, họ chưa lần nào liên lạc với nhau.
Trong bữa tiệc mừng con trai tròn một tuổi, gặp lại Hình Trình, cô vô cùng bất ngờ. Trông anh vẫn phong độ. Anh lịch sự chào cô, khen ngợi đứa bé, nói chuyện với chồng và bố mẹ chồng cô. Nếu không phải Hình Trình uống nhiều như vậy, cô đã nghĩ những gì anh thể hiện là thật.
Anh vẫn không thể quên những tổn thương mà cô đã gây ra cho anh sao?
“Chào Trưởng phòng Mã.” Giọng nói Hình Trình lạnh buốt như đám sương mù ngoài trời.
Anh đã lưu lại số điện thoại của cô... Sự phát hiện này khiến người Mã Lam run rẩy. Trong khoảnh khắc, cô như xuyên không trở về quá khứ, lúc cô và anh còn đang yêu nhau. Cô bướng bỉnh nói: “Nếu anh còn gọi em là Trưởng phòng Mã, em sẽ đập cái điện thoại này ngay lập tức.”
Bên kia im lặng như núi đá.
“Tối nay lúc đi ăn cơm, em gặp Họa Trần đấy.” Mã Lam không muốn bị núi đè làm mình ngừng thở.
Hình Trình nở nụ cưới mỉa mai. “Nghe nói việc khiến người phụ nữ đắc ý nhất chính là lấy được người chồng tuyệt vời, còn người bạn trai trong mối tình đầu của cô ta sống độc thân suốt đời.”
“Em... không vô sỉ như vậy.” Cô họng tắc nghẹn, Mã Lam vội vàng ngẩng mặt lên như muốn nuốt nước mắt đã ngập tràn khóe mi.
“Vậy sao em lại nhắc đến Họa Trần, không phải em muốn biết quan hệ giữa anh và cô ấy sao?”
“Cô ấy có bạn trai rồi, em đã nhìn thấy anh ta.”
Hình Trình lại im lặng.
Buổi chiều và tối nay, mọi việc của Hình Trình đều không được suôn sẻ. Ấn Học Văn hoàn toàn không nói chuyện với anh, cho dù anh nói quanh co hay trực tiếp. Lúc trở về thành phố, đường cao tốc sân bay lại đóng cửa. Chẳng biết Nhậm Kinh lái xe vào con đường nhỏ nào mà mặt đường lồi lõm gồ ghề, tốc độ xe đi chậm như rùa. Hai người vừa lạnh vừa đói, mãi mới tìm được quán cơm nhỏ, uống một chút rượu, chân tay mới dần ấm lại.
Uống hết chai rượu, Nhậm Kinh bắt đầu nói lắp, nửa tỉnh nửa say hỏi anh hiểu được Họa Trần bao nhiêu phần. Trước khi Họa Trần đến Vinh Phát làm việc, Tống Tư Viễn không thông báo gì. Anh ta chỉ nói tầng hai mươi bảy thiếu một thư ký, ngày mai đến làm. Điều này rất không đúng quy tắc, ngân hàng Vinh Phát muốn nhận người đều phải trải qua ba kỳ thi. Đầu tiên là thi viết, thứ hai là phỏng vấn, cuối cùng là lên tầng cao nhất để lãnh đạo quyết định. Nếu có ai trong ngân hàng muốn giữ vị trí nào đó thì cũng phải thực hiện các thao tác ngầm, trình tự diễn ra giống nhau.
Họa Trần là ngoại lệ. Sau khi quen Họa Trần, Hình Trình mới biết Họa Trần đúng là không thể tham gia kỳ thi viết, ngoài việc có thể viết chính xác tên mình, thì đề thi mang tính chuyên ngành cao như thế, chắc chắn cô sẽ nộp giấy trắng.
Anh đã từng hiếu kỳ dò hỏi phòng nhân sự về lai lịch của Họa Trần. Trưởng phòng Nhân sự là người khôn khéo, cười tủm tỉm, nói: “Chuyện này không phải do ba sếp sắp đặt sao? Sếp đang trêu tôi phải không?”
Anh nghe nói thế liền hiểu ý, không hỏi tiếp nữa.
Phó Giám đốc Phùng thì đoán Họa Trần là người Tống Tư Viễn bao dưỡng bên ngoài. Sau đó, anh ta phải tự phủ định ngay, Tống Tư Viễn và Họa Trần không có hành động nào thân mật khi ở cạnh nhau, Họa Trần cũng không phải típ con gái được chiều quá sinh thói kiêu ngạo.
Sau đó, Tống Tư Viễn mới nói, Họa Trần là đứa cháu họ xa của anh ta, bố mẹ cô công tác ở nước ngoài, nhờ anh ta chăm sóc cô hai năm. Điều đó có nghĩa là sớm muộn Họa Trần cũng sẽ đi, cô ở đây chỉ là tạm thời thôi. Vậy là tất cả mọi băn khoăn đều được giải đáp.
“Sao tự nhiên cậu lại tò mò về thư ký Nguyễn, không có ý đồ gì xấu đấy chứ? Cậu là người đã có chủ, coi chừng gặp báo ứng đấy.” Hình Trình nói đùa với Nhậm Kinh.
Nhậm Kinh vừa lắc đầu, vừa xua tay. “Cho em một trăm lá gan em cũng không dám. Bạn gái em là cô nàng dã man lắm, thôi để chuyện đó nói sau, mà người như em làm sao có thể trèo cao với tới được thư ký Nguyễn. Người thân của Giám đốc Tống sao có thể là người tầm thường được?”
Anh ta ngẩn người và bỗng trở nên thất thần.
Thấy anh mãi không nói lời nào, Mã Lam nghĩ rằng anh không tin, bèn miêu tả cụ thể: “Là một người đàn ông đẹp trai, đeo kính, trông khá lạnh lùng.”
Hà Dập Phong? Tim Hình Trình bỗng co thắt lại rồi lại giãn ra. Có khả năng đó ư? Lúc Họa Trần nhìn anh, ánh mắt say đắm, sáng bừng, trong veo như gương. Chẳng lẽ Hà Dập Phong xin lỗi Họa Trần vì chuyện trang nhất trên báo lần trước, nếu không anh chẳng thể nghĩ ra lý do gì để hai người bọn họ ở cạnh nhau. “Cảm ơn em đặc biệt gọi tới báo cho anh biết chuyện này, vào đúng mười một giờ đêm.”
Câu nói này của anh hoàn toàn làm Mã Lam cảm thấy tổn thương, cô nghẹn ngào nói: “Hình Trình, anh giỏi ức hiếp em lắm. Anh chỉ một mực cho rằng em bỏ anh và anh nghiễm nhiên trở thành người cao thượng. Anh hãy tự hỏi lương tâm của mình xem, nếu chúng ta kết hôn, có thể sống vui vẻ hạnh phúc không?”
Điện thoại vang lên tiếng tút tút cúp máy, sau đó không gian rơi vào tĩnh lặng.
Tài ăn nói của Mã Lam luôn giỏi hơn anh, cô rất biết cách đặt mình vào vị trí của kẻ yếu, giống như người cao luôn ngồi xuống giúp người lùn tìm được độ cao thích hợp. Anh căm hận sự bào chữa của cô, càng hận bản thân vì thấy lời cô nói cũng hợp lý. Sự thật này làm trái tim anh đau đớn như bị dao khoét. Thực ra, tình yêu của anh đối với Mã Lam không khắc cốt ghi tâm như vậy. Hay nói cách khác, anh ở bên cạnh cô, căn bản không phải là yêu, mà là cảm thấy hợp.
Bọn họ là đồng hương của nhau, cùng thi đỗ vào trường cấp hai của huyện, sau đó cùng thi vào một chuyên ngành của trường đại học. Gia đình họ đều thuộc tầng lớp lao động, cả hai đều là con cả trong nhà, bên dưới anh còn một em trai và một em gái, bên dưới cô còn hai em gái.
Trước cuộc sống xa hoa rực rỡ chốn thành thị, chỉ khi ở bên nhau, hai người bọn họ mới không cần che giấu sự tự ti, hèn mọn của mình, mới có thể ngẩng cao đầu ra sức hít thở.
Anh là người đàn ông có ngoại hình rất hấp dẫn, đã từng có một nữ sinh chủ động theo đuổi anh. Tình yêu đó đẹp và mộng ảo càng làm nổi bật sự xấu xa, lạnh lẽo trong con người anh, khiến anh thấy sợ hãi.
Hai người cùng từ bỏ học tiếp lên cao học. Vì sự nghiệp học hành của họ, cả hai gia đình đã cố gắng hết sức rồi. Bây giờ là lúc họ nên báo đáp cho gia đình mình.
Trước khi tốt nghiệp, cô nói với anh: “Chúng mình nên một người làm ở công ty tư nhân, một người làm ở cơ quan nhà nước, như thế mới an toàn. Tiền lương ở cơ quan nhà nước không cao nhưng ổn định. Tiền lương công ty tư nhân cao, nhưng lại vất vả và nhiều rủi ro.”
Cho dù lời nói và hành động của họ không khác người đi đường là bao, nhưng bước đi trên con đường tấp nập, phồn hoa, họ luôn mang cảm giác lo lắng, bất an. Họ chỉ sợ một chút bất cẩn sẽ bị thành phố này đào thải. Để thích ứng được với cuộc sống ở nơi này, họ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.
Anh trúng tuyển vào Ngân hàng Nông nghiệp, cô vào Cục Bảo vệ môi trường, y như trong tưởng tượng của họ. Cuộc sống của hai người ban đầu chỉ là bàn tay trắng, đầu tiên là thuê phòng ở, khi có kinh tế chút thì lại nghĩ cách mua một căn nhà cũ, sau đó đưa em gái, em trai đến thành phố, cho chúng đến trường đi học hoặc tìm công việc nào đó cho chúng. Bố mẹ vẫn khỏe là phúc của họ. Nếu như sức khỏe các cụ không tốt, hai người lại phải để ra một khoản tiền gửi về cho bố mẹ dưỡng lão, khám bệnh.
Cuộc sống như vậy, không gọi là cuộc sống, mà gọi là tồn tại. Anh chưa từng nghĩ đến một cuộc sống khác, vì đây chắc chắn là số phận của hai người họ.
Nhưng đường ray tàu hỏa cũng có lúc trật bánh, thời tiết bốn mùa cũng có lúc thay đổi khác thường, cuộc sống cũng có lúc xuất hiện những chuyện bất ngờ. Mã Lam tình cờ gặp một chàng công tử đại gia. Công tử đại gia đó yêu cô điên cuồng và rất chân thành. Mà tình yêu có thể che đậy mọi sự “xấu xí”, có thể bao dung tất cả, vì cô, anh ta có thể kết muôn ngàn bông hoa, trải thảm lên cuộc sống vốn khó khăn của cô.
Mã Lam nói lời chia tay với anh. Anh cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi, không phải là đau lòng đến xé ruột xé gan. Anh cho rằng hai người là chiến hữu trong cùng một chiến hào, giống như sợi dây thừng, sống chết đều xoắn lại với nhau, vĩnh viễn không bỏ đối phương mà đi. Nhưng anh không có quyền ngăn cản Mã Lam, công tử đại gia đó có thể thực hiện được mục tiêu mà trong ba mươi năm họ cũng không làm được chỉ trong một khoảnh khắc. Nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Ban đầu, anh phải làm ở chi nhánh của Ngân hàng Nông nghiệp. Hai người sống ở hai nơi, anh nói đợi anh được chuyển về thành phố thì kết hôn. Khi anh được điều động về thành phố thì họ lại chưa có nhà. Khi đã mua được nhà, anh lại đến Bắc Kinh đào tạo chuyên sâu. Cứ kéo dài mãi như vậy, tuổi hai người cũng không còn nhỏ nữa. Ngồi một mình trong đêm ngẫm nghĩ, trong tiềm thức, anh cũng muốn có cơ hội như vậy để thoát khỏi cái vòng tuần hoàn ác tính của số phận.
Anh và Mã Lam thật sự rất giống nhau!
Mã Lam ôm anh, khóc thảm thiết như sắp sinh ly tử biệt. Cô nói: “Hôn nhân giống như đầu thai lần thứ hai. Lần thứ nhất, chúng ta không có sự lựa chọn, lần thứ hai, chúng ta tưởng rằng không có sự lựa chọn nào khác, nhưng thực ra là chúng ta không để ý đến mà thôi. Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, có đủ khả năng để chọn cho mình một mảnh đất màu mỡ. Hình Trình, cho anh một mảnh đất màu mỡ, anh có thể trở thành một cây cổ thụ khỏe mạnh, xanh tốt, để những cây khác trong rừng phải ngưỡng mộ anh. Đừng tùy tiện chà đạp cuộc sống của bản thân.”
Anh đã từng đọc cuốn Ở nơi này, một cái cây đã lớn của Thư Ý, là cuốn sách Ấn Học Văn cố tình nhét vào tay anh. “Anh nên đọc đi, con người muốn đi ngao du thì nên đọc sách, như thế thân thể và linh hồn đều sẽ được đi trên một con đường. Thời gian đẹp nhất là lúc đi trên đường. Anh bận rộn thì hãy để linh hồn mình được đi du lịch!” Nghe Ấn Học Văn nói những lời như vậy, anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Đọc được vài trang, anh đã thấy ghét tác giả này. Dưới ngòi bút của anh ta, anh càng cảm thấy cuộc sống của bản thân tẻ nhạt. Hình Trình đương nhiên đã từng đi du lịch, vì hàng năm ngân hàng Vinh Phát đều tổ chức. Có lúc ngân hàng còn tổ chức hội nghị hoặc cuộc họp quan trọng ở những khu danh lam thắng cảnh. Anh chưa bao giờ để ý đến những cảnh đẹp đó. Lúc nào anh cũng phải nghe điện thoại của khách hàng và bất cứ lúc nào cũng suy nghĩ về công việc.
Anh cố gắng đọc hết cuốn sách của Thư Ý chỉ là vì Ấn Học Văn. Anh hầu như đã quên hết nội dung trong sách. Thứ duy nhất để lại chút ấn tượng với anh là hồ nước ở Tây Tạng, xa xa là dãy núi phủ tuyết, nối liền giữa mặt hồ và dãy núi tuyết là thảo nguyên và cánh đồng bạt ngàn hoa. Đối diện với hồ nước là cánh đồng lúa mì vàng óng như con thuyền lướt sóng dưới ánh nắng mặt trời. Thư Ý đã viết: “Không đi nữa, chính tại nơi đây, một cái cây đã lớn. Tĩnh lặng, an nhiên, chỉ hướng tới ánh nắng, mọi sợi dây thần kinh mẫn cảm đều tan biến, muốn giơ tay bắt lấy đám mây trôi bồng bềnh, cơn gió nhẹ thoảng qua, thấy lòng sao thanh thản và êm đềm đến thế!”
Cái cây trong cuốn sách của Thư Ý hoàn toàn là bị ép buộc cho hợp với môi trường sống. Nếu anh là một cái cây, anh sẽ sinh trưởng trên đỉnh núi cao, trong đám mây, đó sẽ là nơi có phong cảnh đẹp nhất. Anh thề là như vậy.
Sau khi chia tay Mã Lam, anh dần dần bình tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy hơi hụt hẫng. Cũng từ lúc đó, anh không bị trói buộc trong thế giới nhỏ bé trước mặt nữa, anh đã biết nhìn xa hơn.