Trong hòm thư để một vài tạp chí mới xuất bản, Họa Trần tiện tay lật giở vài trang và phát hiện một trong những cuốn đó là tạp chí y học, từ nội dung cho đến chế tác đều rất tỉ mỉ, công phu. Đọc mấy bài mà chẳng hiểu gì, cô chỉ chọn mấy tấm ảnh bên trong để xem. Có một bài giới thiệu về chuyên gia khoa thần kinh nào đó khoảng hơn bốn mươi tuổi, còn chụp cả ảnh anh ta. Nói thật, vừa nhìn, Họa Trần đã thấy anh ta chẳng xứng đáng với lời khen vô cùng tuấn tú, phong độ chút nào. Vậy mà tác giả bài báo lại khen nức nở, từ ngoại hình đến trình độ chuyên môn.
Họa Trần chợt nghĩ, nếu như người đó là Phu tử, không hiểu vị tác giả này có bị “hết vốn từ” không nhỉ?
Mặc dù Phu tử đã nhiều năm không cầm dao mổ, công việc hiện tại cũng khác hoàn toàn với nghề bác sĩ, nhưng không hiểu Họa Trần lấy đâu ra sự tự tin mà lại cho rằng Phu tử của cô chỉ cần muốn làm là nhất định sẽ thành công. Thậm chí cô còn nghĩ cho dù Phu tử của mình có dốt đặc cán mai, có bán bánh ở đầu phố cũng có thể nuôi cô dễ dàng. Vì có niềm tin như vậy nên cho dù trên báo chí, ti vi có tràn ngập thông tin thiên tai thế này, kinh tế khủng hoảng thế kia thì cô vẫn yên tâm sống mỗi ngày.
Phu tử của cô ấy à… nghĩ đến thôi cũng thấy ngọt ngào rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT